“Thê Sinh? Anh là người của thế gia Nam Cung nhỉ? Anh có thể cho tôi biết một số điều về thế gia Nam Cung không?”

“Nếu anh muốn giết tôi thì cứ ra tay là được, còn nếu sợ thế gia Nam Cung thì thả tôi về đi!”, Thê Sinh lạnh lùng nói.

Trên mặt hắn không có chút sợ hãi, cho dù giờ phút này hắn đã rơi vào tay kẻ địch.

“Thả anh về ư? Tại sao? Để cho anh thêm cơ hội giết tôi à? Nhưng anh cho rằng anh có thể giết được tôi sao?”, Lâm Chính cười nhạt nói.

“Tôi thừa nhận, thuộc hạ của anh quả thực rất mạnh, nhưng cao thủ của thế gia Nam Cung nhiều như mây! Cho tôi thêm một cơ hội thì sao lại không giết được anh chứ?”, Thê Sinh không phục, lạnh lùng quát lớn.

“Thật sao? Vậy thì tôi sẽ cho anh cơ hội này!”

Lâm Chính ngẩng đầu, gấp cuốn sách lại bình tĩnh nói.

“Thật sao?”, Thê Sinh hít sâu một hơi, đột nhiên đứng bật dậy.

“Đương nhiên”.

Lâm Chính ngoắc ngón tay về phía hắn.

Thê Sinh vui mừng khôn xiết, muốn ra tay ngay lập tức.

Nhưng lúc này, dường như hắn đã nhìn thấy điều gì đó, sắc mặt u ám, trầm giọng nói: “Chẳng trách anh lại tự tin như vậy, không ngờ anh lại có Lạc Linh Huyết!”

“Ồ?” Lâm Chính liếc mắt nhìn cổ tay mình, mới thấy ống tay áo lệch sang một bên, một giọt Lạc Linh Huyết lộ ra bên ngoài.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không sử dụng lực của Lạc Linh Huyết”, Lâm Chính nói.

“Anh dùng nó thì đã sao? Chẳng qua là một hai giọt Lạc Linh Huyết mà thôi! Có gì phải sợ chứ? Nhìn hai bàn tay anh không có vết chai, cánh tay thon dài mảnh khảnh thì biết không phải người luyện võ, cho dù là người luyện võ cũng chưa luyện được bao lâu. Dù anh dùng toàn bộ Lạc Linh Huyết thì tôi cũng không sợ anh!”, Thê Sinh lạnh lùng nói, rồi bày ra tư thế.

“Anh muốn tôi dùng toàn bộ Lạc Linh Huyết sao?”

Lâm Chính hờ hững nhìn hắn, sau đó xắn ống tay áo lên từng chút một, bình tĩnh nói: “Anh chắc chắn muốn làm như vậy chứ?”

Thê Sinh vốn đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy cổ tay Lâm Chính dần dần lộ ra ngoài, khuôn mặt của hắn lập tức cứng đờ.

Một lúc sau, hai mắt Thê Sinh chậm rãi mở to, cơ thể bắt đầu run rẩy, vẻ mặt từ đờ đẫn biến thành sợ hãi.

Đầy nỗi sợ hãi!

Nỗi sợ xâm chiếm tâm hồn!

“Hai… hai… hai… hai mươi giọt? Không thể nào! Không thể nào…”, Thê Sinh líu lưỡi, chỉ vào Lâm Chính, sốt sắng hét lên: “Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?”

“Tôi là kẻ thù của thế gia Nam Cung các người!”

Lâm Chính cởi mũ lưỡi trai, thờ ơ liếc xéo Thê Sinh.

“Thần y Lâm?” Thê Sinh lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn không bao giờ ngờ được rằng người này lại là thần y Lâm!

Kẻ thù mà thế gia Nam Cung phải đối phó trước mắt!

Kẻ thù này lại… mạnh đến thế sao?

“Ra tay đi”, Lâm Chính nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play