Cơ thể mảnh mai của Nam Cung Vân Thu run rẩy, cô ta đột nhiên quay đầu lại.

Một người đàn ông ăn mặc theo phong cách cổ trang với chiếc áo choàng màu nâu đang bước đến gần.

Người đàn ông chắp tay sau lưng, lông mày như kiếm, đôi mắt sáng như sao, cùng vẻ mặt nghiêm nghị. Theo sau là hai người ăn mặc như nữ giúp việc, hết sức phong độ.

“Cậu hai!”, Thê Sinh vội vàng quỳ một gối hành lễ.

“Đứng dậy đi”.

Cậu hai hờ hững nói.

“Anh hai! Con chó mà anh nuôi quá đáng ghét! Ngay cả lời của em mà cũng không nghe theo! Anh phải làm chủ cho em!”, Nam Cung Vân Thu vội vàng bước lên trước, ôm lấy cánh tay của Nam Cung Mạc Phi trách móc.

“Thật sao? Em muốn Thê Sinh làm gì vậy?”, Nam Cung Mạc Phi thờ ơ nói.

“Giúp em giết người”.

“Giết người ư? Em gái, trên đời này còn có người nào mà em không giết được sao? Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng cần Thê Sinh ra tay cơ à?”, Nam Cung Mạc Phi lắc đầu.

“Anh hai, anh không hiểu đâu! Người đó người đông thế mạnh, hơn nữa đều là võ giả, bên cạnh em chỉ có vài người hoàn toàn không thể đối phó được với hắn! Chỉ có thể phái cao thủ!”, Nam Cung Vân Thu thầm nghiến răng nghiến lợi.

“Thật sao?”, Nam Cung Mạc Phi kinh ngạc: “Người đông thế mạnh ư? Vậy chắc là một thế gia! Bây giờ thế gia nào lại dám đối đầu với thế gia Nam Cung chúng ta chứ? Em không nói cho hắn biết tên của em sao?”

“Nói rồi, nhưng đối phương căn bản không thèm để ý đến thân phận của chúng ta!”

Nam Cung Mạc Phi trầm mặc chốc lát, mới nói: “Nếu như đối phương không sợ thế gia Nam Cung thì e rằng chúng có chỗ dựa, không được giết người tùy tiện! Phải để lại đường lui”.

“Anh hai, ý của anh là…”

“Thê Sinh, đi cùng cô chủ một chuyến, đánh tàn phế những kẻ dám trêu chọc cô chủ, nếu những người đó phản kháng… thì giết!”

“Vâng, thưa cậu chủ!”, Thê Sinh gật đầu.

“Anh hai, cám ơn anh!”, Nam Cung Vân Thu lập tức cười nói.

“Đại hội kén rể của chị cả sắp bắt đầu, thành phố Nam Xuyên bây giờ rất hỗn tạp, rất nhiều người xuất thân từ giới võ đạo và các thế gia đều tới đây, em đừng gây thêm rắc rối! Làm hỏng việc lớn của gia tộc”.

“Anh hai, anh nói gì thế? Em làm việc cho gia tộc nên mới gặp rắc rối này đấy!”

“Làm việc cho gia tộc sao?”

“Anh không nhớ à? Bố bảo em đi tiếp đón những người kia! Không phải em đang đến Nam Xuyên sắp xếp cho chỗ ở cho bọn họ đây sao?”, Nam Cung Vân Thu hơi tức giận, lẩm bẩm.

“Ồ? Những người đó đến rồi sao?”, hai mắt Nam Cung Mạc Phi sáng rực, vội vàng hỏi: “Người kia đã tới chưa? Hắn ở đâu?”

“Anh hai, anh còn muốn tìm hắn để so tài à? Anh đã thua bao nhiêu lần rồi! Người kia là con cưng của trời đấy! Hắn là yêu nghiệt vô song! Anh không thể nào là đối thủ của hắn! Anh cũng không xem thử đối phương xếp thứ mấy trong bảng thiên kiêu?”, Nam Cung Vân Thu liếc xéo Nam Cung Mạc Phi, tức giận nói.

Nam Cung Mạc Phi lắc đầu cười nhạt: “Thua cũng không sao, ít nhất anh có thể biết mình còn cách đối phương bao xa! Em gái, bố bảo em xử lý chuyện này thì em giúp anh một việc đi, nếu người đó đến thì nhất định phải thông báo với anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play