“Báo cảnh sát chưa?”, Lâm Chính đứng dậy.

“Báo rồi ạ, có điều…”

“Có điều làm sao?”

“Chúng tôi vừa gọi điện, người bên đó nói là báo cảnh sát cũng vô ích thôi. Bọn họ ….có quen biết cả…”

“Động phải nhân vật nào đó của thành phố Nam Xuyên à?”

Lâm Chính do dự, đột nhiên nhìn người đàn ông: “Có mũ không?”

“Có…có ạ, chủ tịch…”, người này gật đầu lấy ra một chiếc mũ đưa cho anh. Lâm Chính đội lên và bước ra ngoài. Anh không thể lộ mặt. Như vậy sẽ khiến người của thế gia Nam Cung biết chủ tịch Lâm đang ở đây

Trong đại sảnh có không ít người. Mấy người Tạ Mã Chương bị bảy, tám người đàn ông bao vây.

Bảy tám người này biết võ công và trông vô cùng cường tráng. Bọn họ đá chân đấm tay, Tạ Mã Chương chỉ biết co cụm người và kêu la. Tiếng kêu thảm thiết đinh tai.

Bảo vệ thấy vậy cũng không dám tiến lên. Người quản lý thì đã núp một chỗ. Có vẻ bọn họ đều sợ những người này.

“Dừng tay!”, Lâm Chính hét lên.

“Sếp…Lâm! Cứu mạng”, Tạ Mã Chương kêu lớn.

“Ồ! Nhân vật chính tới rồi!”

Mấy người đàn ông dừng tay. Trong đó có người đi về phía Lâm Chính: “Tôi nói cậu nghe, lập tức nhường cho cô chủ nhà chúng tôi khách sạn này, nếu không, kết cục của cậu sẽ thảm hơn gã kia đấy”

“Cô chủ sao?”

Lâm Chính nhìn người này: “Cô chủ nhà các người là ai?”

Câu nói của Lâm Chính đi vào tai đám đàn ông nghe như lời khiêu khích. Bọn họ trừng mắt lên với anh.

Người đàn ông hừ giọng: “Cô chủ của chúng tôi, hừ! Nói ra cậu sẽ sợ hết hồn đấy!”

Dứt lời đám đông quay qua. Một cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi ghế. Cô gái mặc đồ thể thao trông rất thời thượng. Lúc này cô ta nâng chén trà, nho nhã thưởng thức. Đối với sự việc xảy ra phía bên này, cô gái có vẻ như không quan tâm.

“Vị này chính là cô hai Nam Cung Vân Thu của thế gia Nam Cung. Đúng là đồ không biết điều. Giờ thì cậu đã biết cô chủ của chúng tôi là ai rồi đúng không?”, người đàn ông chỉ vào Lâm Chính và chửi rủa.

“Nam Cung sao?”, Tạ Mã Chương run rẩy. Những người khác cũng sững sờ. Không ai ngờ bọn họ lại đụng độ người của nhà Nam Cung ở đây. Hơn nữa còn là cô hai Nam Cung Vân Thu…

Lâm Chính nhìn cô gái. Đáng tiếc cô ta chỉ ngồi uống trà, nghịch điện thoại, không buồn quan tâm tới chuyện ở phía bên này. Cô ta không coi họ ra gì. Dù sao thì đây cũng là thành phố Nam Xuyên, là địa bàn của nhà Nam Cung mà. . Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ tôi‎ tại‎ ++‎ T𝙍‎ ÙMT𝙍U𝒴ỆN.𝙑n‎ ++

Những người làm ăn ở đây có ai mà không chịu sự kiểm soát của nhà Nam Cung chứ?

Đúng lúc mọi người tưởng rằng Lâm Chính sẽ bị dọa sợ tới mức đái ra quần thì anh chỉ đột nhiên lên tiếng: “Nam Cung Vân Thu? Xin lỗi, tôi chưa nghe thấy tên người này bao giờ. Cũng không biết các người là ai”.

Dứt lời, đám người kia sững sờ. Nam Cung Vân Thu cũng phải ngầng đầu, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên.

“Nhóc! Cậu…nói cái gì? Cậu không biết cô chủ nhà chúng tôi? Cậu coi thường thế gia Nam Cung sao?”, người đàn ông gào lên.

“Quá ngông cuồng”.

“Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ đúng không!”

“Đại ca, anh khách sáo với bọn chúng làm gì. Dạy dỗ một trận là xong”, những người khác hùa vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play