Lúc nói chuyện có chút thở dốc.

“Tiểu Nhu, em làm sao vậy?”, Lâm Chính cảm thấy sự khác thường, trầm giọng hỏi.

“Em… em không sao”.

“Không, chắc chắn là có sao, em chui ra khỏi chăn đi”.

“Em không sao thật mà, em chỉ hơi mệt, muốn đi ngủ”, Tô Nhu vội đáp.

Nhưng tiếng thở của cô lại càng nặng nề hơn.

Lâm Chính ý thức được sự việc bất thường, liền túm lấy chăn, định kéo ra.

“Đừng mà…”, Tô Nhu yếu ớt kêu lên.

Nhưng sao cô có thể khỏe bằng Lâm Chính được? Chiếc chăn lập tức bị kéo ra, khuôn mặt Tô Nhu cũng lộ ra ngoài.

Khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tô Nhu, Lâm Chính gần như muốn bùng nổ.

“Cái gì?”.

Cung Hỉ Vân cũng trố mắt ra, sợ đến nỗi ngã ngồi xuống đất.

Mái tóc của Tô Nhu ở trong chăn đã trở nên trắng như cước, không những vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng trắng như tờ giấy, trắng đến mức gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu và gân xanh trên mặt cô.

Lâm Chính trợn trừng hai mắt.

Cung Hỉ Vân run lẩy bẩy, sợ đến mức không đứng lên nổi.

Tô Nhu hoàn hồn lại, quay phắt người đi, không dám đối mặt với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính lại chộp lấy tay cô, muốn bắt mạch cho cô.

“Ui…”

Tô Nhu kêu lên đau đớn.

Lâm Chính vội vàng nhìn về phía cổ tay cô, phát hiện chỗ đó đỏ ửng lên, có chút biến dạng.

“Chuyện này là sao vậy? Cô Tô, tay cô bị thương lúc nào thế?”, Cung Hỉ Vân sợ sệt nói.

“Các cô không cần quan tâm những chuyện này, Lâm Chính, anh ra ngoài đi, tất cả ra ngoài đi!”.

Tô Nhu giằng tay ra, yếu ớt nói.

“Đây là em nắn”.

Lâm Chính nhìn tay Tô Nhu, sau đó ngón tay nhanh chóng đè lên cổ tay cô.

“Lâm Chính!”.

“Nằm yên!”.

Lâm Chính gần như là tức giận gầm lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Câu quát của anh khiến Tô Nhu chấn động.

Toàn thân Tô Nhu run rẩy, cô không nhìn thấy Lâm Chính lúc này hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn cổ tay Tô Nhu, yên lặng bắt mạch cho cô.

Mấy giây sau, sắc mặt Lâm Chính bỗng trở nên trắng bệch, lùi lại phía sau, suýt nữa thì không đứng vững.

“Chủ tịch Lâm… Cậu Lâm…”, Cung Hỉ Vân vội kêu lên, suýt nữa thì gọi nhầm.

Lâm Chính mở to hai mắt, nhìn Tô Nhu với vẻ khó tin, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Em… em trúng độc sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play