“Cậu nói không sai! Cẩn thận một chút vẫn hơn, nhất định phải xác nhận hắn đã chết thật hay chưa! Nếu hắn giở trò thì sẽ rất phiền toái!”

Gã râu quai nón lạnh lùng nói, sau đó móc từ trong ngực ra một con dao, ném cho người bên cạnh, trầm giọng nói: “Cậu đi moi tim của hắn ra!”

“A… Chấp sự, tôi…”

“Sao thế? Cậu không muốn đi à? Cậu không đi chẳng lẽ tôi đích thân đi sao?”, gã râu quai nón trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Người đó không còn cách nào khác đành cầm dao, đi về phía Lâm Chính.

“Ha ha, moi tim mà cũng không dám sao? Đám người này thật nhát gan!”, một tên lính đánh thuê bật cười nói.

“Câm miệng!”, sắc mặt người bên cạnh bỗng thay đổi, hắn che miệng người kia, lo lắng nói: “Thằng ranh này, mày muốn chết sao?”

“Sao vậy?”

“Mày thì biết cái gì! Mày biết những người này ai không hả? Chúng ta không thể đắc tội với bọn họ đâu! Mày còn nói bọn họ như vậy, không muốn sống nữa sao?”

“À… anh Lưu, bọn họ lợi hại như vậy sao? Những người này là ai?”

“Đừng hỏi, cũng đừng nói gì nữa, chúng ta làm việc lấy tiền thôi, những lúc khác thì ngậm miệng lại”.

“Vâng… vâng…”, người kia gật đầu lia lịa.

Mọi người đều nhìn về phía đám người thế gia Nam Cung.

Tên đó bước về phía Lâm Chính với một con dao trên tay.

Đám lính đánh thuê bên cạnh lùi về sau ngay lập tức.

Lúc này, Lâm Chính đang nằm bất động trên mặt đất, những vết đạn trên người vẫn đang rỉ máu, trông vô cùng thảm hại.

Hắn không cảm nhận được hơi thở của Lâm Chính, cũng không cảm nhận được nhịp tim của Lâm Chính.

Nhưng những người luyện võ có cách để che giấu những điều này.

Để an toàn, bọn chúng vẫn phải ra tay hung tợn thêm lần nữa.

“Đừng trách tôi!”

Tên đó hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn, đâm thẳng một nhát dao vào ngực Lâm Chính.

Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.

Đặc biệt là những người tới từ thế gia Nam Cung.

Bọn chúng đã chuẩn bị xong tư thế.

Chỉ cần Lâm Chính ra tay trước khi con dao đâm xuống, bọn chúng sẽ lập tức phản đòn, khống chế anh.

Tên thế gia Nam Cung đang cầm dao cũng đã sẵn sàng tư thế nhanh chóng rút lui.

Nếu Lâm Chính đang giả vờ, thì chắc chắn bây giờ sẽ tiến hành đánh trả.

Người đó không cho rằng mình là đối thủ của Lâm Chính, nên luôn trong tư thế sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, Lâm Chính đã không phản ứng gì cho đến khi con dao đâm xuống.

Chết thật rồi sao?

Ý nghĩ đó nảy ra trong đầu tất cả mọi người.

Nhưng khi con dao đâm vào ngực Lâm Chính…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play