“Giáo chủ, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!”.

Bọn họ khẩn thiết cầu xin, khóc lóc.

Nhưng… Lâm Chính vẫn lặng im.

“Các người thừa nhận tôi là giáo chủ rồi sao?”.

Anh nhìn chằm chằm người của Bách Thảo Đường, nhàn nhạt lên tiếng.

“Giáo chủ!”.

“Đưa Phong Tín Tử đi!”, Lâm Chính quát khẽ.

“Không!”.

Tiếng hét thảm thiết vang lên.

Lâm Chính gần như không nể tình, Phong Tín Tử lập tức được đưa đi.

Giáo chúng ở đây đều kinh hãi.

Còn người của Bách Thảo Đường thì đã khóc lóc om sòm từ lâu.

“Khốn nạn!”.

Một đệ tử lại không kiên nhẫn được nữa, hai mắt đỏ máu, phát điên lao về phía Lâm Chính: “Tôi liều mạng với anh!”.

“Cậu làm gì vậy?”.

“Muốn chết!”.

Lưu Mã quát lớn, nhảy vọt lên, đạp cho đệ tử kia một đạp.

Rầm!

Người đó bị đạp ngã ra đất, lộn nhào mấy vòng, mặt mày xám xịt.

“Hứa sư đệ!”.

Mọi người vội vàng chạy tới, dìu đệ tử đó dậy.

“Người đâu, dẫn kẻ có ý đồ làm hại giáo chủ này xuống cho tôi, lập tức chém đầu!”, Lưu Mã nổi giận quát.

“Tuân lệnh!”.

Mấy đệ tử tinh nhuệ lập tức rút kiếm đi tới.

“Đừng mà!”.

“Giáo chủ, xin hãy tha mạng!”.

“Tính tình Hứa sư đệ nóng nảy, xúc phạm tới giáo chủ, cầu xin giáo chủ tha cho cậu ấy một đường sống!”.

Người của Bách Thảo Đường quỳ xuống đất điên cuồng dập đầu, ai nấy hét lên khản cả họng.

“Dừng tay hết đi!”.

Lâm Chính lạnh nhạt lên tiếng.

“Giáo chủ…”.

“Bọn họ chỉ là những người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, vì nhất thời kích động mà làm ra một vài chuyện ngu xuẩn. Tôi có thể hiểu được, cho nên tôi không trách bọn họ”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… giáo chủ, nếu cậu bỏ qua như vậy, e rằng không thể phục chúng, nhiều người sẽ vì chuyện này mà nảy sinh nghi ngờ với uy nghiêm của giáo chủ”, Lưu Mã cẩn trọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play