Anh ta nhẹ nhàng di chuyển chân, không dám cử động lung tung, sợ ảnh hưởng vết thương, khiến anh ta đau đến chết đi sống lại.

Anh ta không dám chịu đựng cơn đau lúc gãy xương nữa.

Nhưng bây giờ anh ta càng mong mỏi có thể đứng dậy.

Anh ta hướng tới chủ nghĩa anh hùng, chỉ mong bản thân có thể chạy nhảy bình thường, cử động tự nhiên giống như trước kia.

Do đó, anh ta lấy hết dũng khí, mặc kệ cơn đau gần như xé rách linh hồn lúc trước, lại di chuyển hai chân lần nữa, ngồi dậy.

Chỉ trong nháy mắt, mọi người xung quanh im lặng.

Trương Tông Nghĩa cũng ngẩn ngơ.

Anh ta ngơ ngác nhìn hai chân mình, nhìn hai tay mình, sau đó nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Tông Nghĩa thận trọng bò dậy, đứng thẳng người lên…

Người của Bách Thảo Đường đều ngạc nhiên.

Đám người Lý Lãng mở to mắt, dường như hóa đá.

Phong Tín Tử cũng kinh ngạc đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

“Tôi có thể đứng lên rồi… Tôi có thể đứng lên rồi!”.

Tâm trạng của Trương Tông Nghĩa dần mất kiểm soát, vô cùng mừng rỡ, sau đó lại khóc lóc nức nở.

Anh ta cứ nghĩ cả đời mình sẽ phải trải qua ở trên giường.

Phải biết là khi anh ta được đưa đến đây, Phong Tín Tử đã nói rõ không nhất định có thể chữa khỏi, phải xem sự hồi phục sau này. Hồi phục tốt thì còn có thể xuống giường, không tốt thì cả đời này chỉ có thể sống trên giường.

Trương Tông Nghĩa rất lo lắng, trong lòng cũng không còn niềm tin.

Nhưng anh ta không ngờ, chỉ mới một ngày… anh ta đã có thể xuống giường đi lại.

Đây đúng là kỳ tích!

Thần linh hạ phàm!

“Thần! Thần! Giáo chủ! Anh chính là thần linh của tôi!”.

Trương Tông Nghĩa quỳ xuống, dập đầu khóc lóc với Lâm Chính.

Lâm Chính bước tới, một tay dìu anh ta dậy, sau đó nói với Lý Lãng và các đệ tử Bách Thảo Đường: “Còn ai cảm thấy y thuật của tôi là giả nữa không?”.

Người của Bách Thảo Đường câm lặng.

“Còn ai cảm thấy y thuật của tôi không bằng Phong Tín Tử nữa không?”, Lâm Chính lại hỏi.

Hiện trường lại im lặng…

Hiện trường im ắng vô thanh.

Mọi người đều bị chuyện Trương Tông Nghĩa có thể đứng dậy làm kinh ngạc, một hồi lâu không ai lên tiếng.

Cũng không biết qua bao lâu, Lưu Mã mới lên tiếng.

“Trưởng lão Phong, bây giờ bà còn gì để nói không? Nếu đổi lại là bà, bà cảm thấy bà có thể chữa khỏi cho Trương Tông Nghĩa không?”.

Phong Tín Tử nghe vậy, âm thầm cắn răng, không lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play