“Tại sao?”

“Trước khi đại hội diễn ra, các phe phái tranh giành, ai cũng cần nhân lực. Những người này dù bị thương nhưng vẫn còn sức chiến đấu nên người của các phe phái không cho phép bọn họ rời khỏi núi Đông Hoàng”, Lưu Mã nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính trố tròn mắt.

“Huống hồ, đường ra khỏi núi đã bị không ít người chặn lại. Đi ra đi vào đều phải đút lót cho họ. Nếu không họ không cho đi. Ngoài mấy phe phái lớn thì những phái nhỏ đều nghèo rớt mùng tơi, nào dám ra khỏi núi. Sợ là chưa tới được bệnh viện thì đã chết ngang đường rồi!”

Lâm Chính không nói gì. Anh có thể hiểu được. Vào lúc tranh giành đấu đá thì quyền lợi mới là thứ quan trọng nhất. Mất một vài mạng người chẳng là gì cả. Cũng chẳng ai bận tâm. Ít nhất thì người của Đông Hoàng Giáo lúc này không quan tâm.

“Lập tức liên hệ với bên ngoài, để họ điều xe cứu thương tới, đưa những người bị thương nặng tới bệnh viện. Những người bị thương nhẹ thì để ở Bách Thảo Đường trị thương”, Lâm Chính nói.

“Vâng! Giáo chủ!”, đám người Lưu Mã lập tức chạy đi sắp xếp.

“Giáo chủ”, lúc này, có một cô gái tóc tai rối bời chạy tới quỳ phụp xuống trước mặt Lâm Chính và khấu đầu ba lần.

“Giáo chủ, xin hãy cứu lấy sư huynh của tôi! Xin giáo chủ”, cô gái vô cùng kích động, vội vàng kêu lên.

“Cứu sư huynh của cô?”

“Sư huynh của tôi sắp không ổn rồi. Giáo chủ, dù anh có cử người đưa anh ấy đến bệnh viện thì cũng sẽ chết giữa đường thôi, giờ cần phải tiến hành cứu chữa ngay lập tức, nếu không anh ấy sẽ chết mất”, cô gái khóc nức nở.

Lâm Chính trầm giọng: “Sư huynh của cô ở đây?”

“Ở phía bên đó”, cô gái vội vàng đứng dậy dẫn đường cho Lâm Chính.

Đoàn người nhanh chóng đi tới một lều tranh rách nát. Họ tìm được người sư huynh của cô gái. Người này tới từ Phi Phong Đường, tên là Từ Bộ Kim.

Lúc này Từ Bộ Kim nằm dưới đất, khẽ co giật. Vùng ngực anh ta được cô gái quấn lại bằng vài miếng rẻ rách nhưng đã bị ướt đẫm máu. Trông người đàn ông trắng bệch. Anh ta cũng bắt đầu rơi vào trạng thái mất đi ý thức.

“Giáo chủ, xin hãy cứu sư huynh của tôi. Chỉ cần anh ấy được cứu sống thì tôi nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ giáo chủ”.

Cô gái quỳ xuống, khóc nức nở. Lâm Chính bước tới, xé hết những miếng vải trên người người đàn ông.

Những vết thương đã mưng mủ và đôi chỗ đã bị hoại tử, mùi thối và tanh xộc lên mũi.

“Vết thương bị nhiễm trùng rồi. Xương bị nứt gãy, tình hình đang xấu đi”.

Lâm Chính lập tức lên tiếng: “Chuẩn bị châm bạc, thảo dược và sắc thuốc đi”.

“Giáo chủ, ở đây sao?”, người đằng sau vội hỏi.

“Ở đây….phải rồi, đưa toàn bộ những người bị thương nặng tới đây, sẽ do tôi và người của Bách Thảo Đường tiến hành chữa trị cho họ. Bệnh nhân bị thương nặng ưu tiên trước!”

“Vâng, giáo chủ”.

Một lúc sau, toàn bộ Bách Thảo Đường trở nên nhốn nháo. Người của các phe phái được khiêng tới, những người bị thương nặng đều được đưa tới chỗ Lâm Chính…

Đặt lò thuốc xong, Lâm Chính chỉ huy mọi người sắc thuốc, đồng thời khử trùng cho châm bạc được mang tới.

Không ít bệnh nhân được đưa tới, để ở bên ngoài ngôi nhà tranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play