Vụt! Vị thái thượng trưởng lão đột nhiên biến mất.
Lâm Chính nín thở, lập tức đưa tay lên phòng ngự. Thái thượng trưởng lão đột nhiên xuất hiện trước mặt anh như một hồn ma. Hai tay bà ta như mãnh rồng, bổ xuống. Lâm Chính vội vàng chặn lại.
Rầm!
Rầm!
Mười mấy quyền đánh giáng xuống. Mỗi quyền đều bổ vào vị trí huyệt vị của Lâm Chính. Sức tấn công mạnh tới mức ghê người.
Lâm Chính cảm thấy hai tay mình không hề hấn gì nhưng có một luồng điện chạy dọc từ cánh tay anh vào tận lục phủ ngũ tạng..Anh có cảm giác như nội tạng đang bị bầm dập.
Lâm Chính khẽ lùi về sau. Bước lùi đó có vẻ như chính là cơ hội của thái thượng trưởng lão. Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ lạnh giá. Bà ta bước tới, giơ tay lên tấn công vùng cổ của Lâm Chính.
Tay bà ta sắc như lưỡi dao, chém xuống!
Thật kinh khủng! Lâm Chính đanh mắt.
Đối diện với đòn tấn công như vậy, anh không kịp né tránh. Tình huống cấp bách, anh đành rút cây châm ở ngực, đâm vào cánh tay bà ta. Cây châm được ghim xuống nhưng vẫn không thể chặn cánh tay lại.
Vụt!
Bàn tay vẫn chém mạnh xuống cổ anh…
Bụp! Âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính rơi từ đỉnh của cung Đông Hoàng xuống đất.
Mặc dù châm bạc không ngăn được cánh tay tấn công nhưng cũng tạo ra được sức cản cực mạnh. Nếu không thì cổ của Lâm Chính đã bị đứt đôi bởi cú chém đó rồi.
Đám đông nín thở quan sát. Lâm Chính bò dậy một cách khó khăn. Cơ thể anh loạng choạng, mặt rớm máu, cổ bị biến dạng còn hơi thở thì trở nên gấp gáp.
“Cậu ta không chống cự được nữa rồi!”
“Đó là thái thượng trưởng lão cơ mà”.
“Dù không phải là thái thượng trưởng lão thì cậu ta cũng không cầm cự được thêm nữa. Cậu ta là người, không phải thần. Cậu ta đã đánh bại đại trưởng lão, Thiếu Hải, cả ông lão kia là đã đủ lắm rồi. Cậu ta không thể nào đối phó được với thái thượng trưởng lão nữa đâu. Dù thực lực có còn thì sức mạnh của thể xác cũng không cho phép”.
“Thái thượng trưởng lão và Đường công tử có nước đi vi diệu đấy”, chúng ta liều mạng tàn sát đoạt nhẫn, còn bọn họ thì ở đây ôm cây đợi thỏ và làm ngư ông đắc lợi…hừ, tôi không phục”.
“Nếu không phục thì có thể đi cướp. Nhưng phải mạnh hơn thái thượng trưởng lão nhé”.
“À thì…tôi chỉ nói miệng thôi mà”.
“Xem ra truyền thừa của ngày hôm nay thuộc về Đường công tử rồi. Cuối cùng thì vẫn là nhà họ Đường có được chức giáo chủ…”
“Đây là luân hồi sao?”
Đám đông cảm thán. Ai cũng biết Đường Thiên Hạo bái thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh làm sư phụ.
Hơn nữa thái thượng trưởng lão cũng rất trung thành với giáo chủ trước. Bà ta vốn đã ẩn cư rồi, không còn quan tâm tới chuyện của giáo phái nữa. Sau khi giáo chủ qua đời, bà ta không chỉ đích thân dạy Đường Thiên Hạo võ công mà còn giúp cậu ta đoạt nhẫn”.
Thái thượng trưởng lão xuất hiện, đương nhiên việc đoạt nhẫn cho Đường Thiên Hạo sẽ dễ như trở bàn tay. Vì đây là vị thái thượng trưởng lão cuối cùng của bổn giáo.
Lâm Chính thở hắt ra, điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết và tiếp tục đỡ chiêu. Thế nhưng Nguyên Tinh không giống như Thiếu Hải. Bà ta không nói nhiều lời, chỉ muốn kết liễu Lâm Chính ngay lập tức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT