Anh dám một mình vào núi Đông Hoàng, tham gia đại hội Đông Hoàng, nguyên nhân chính cũng là Lạc Linh Huyết.

Gần 20 giọt đã gần đạt tới uy năng của toàn bộ Lạc Linh Huyết, sức mạnh giải phóng ra cũng không thể tưởng tượng được.

Nhưng anh không để ai nhìn thấy những giọt Lạc Linh Huyết ở cổ tay mình.

Anh vẫn chưa muốn công khai bí mật này.

Khoảnh khắc sức mạnh của Lạc Linh Huyết được giải phóng, khí ý quanh người Lâm Chính giống như một ngọn lửa được thêm dầu, lập tức bùng lên dữ dội.

“Hả?”.

Các đệ tử đang xông tới biến sắc kinh hãi.

Chỉ thấy một quyền của Lâm Chính nhắm trúng một đệ tử gần nhất, nện mạnh tới.

Bịch!

Đệ tử kia bay đi như một viên đạn, đụng ngã mười mấy người, sau đó ngã sõng soài dưới đất, vỡ đầu chảy máu, lồng ngực lõm xuống, không còn động tĩnh gì nữa.

Còn mười mấy đệ tử bị anh ta đụng ngã thì cũng nằm dưới đất rên la, không bò dậy nổi.

Lâm Chính lại tung một chưởng nữa, quạt về phía các đệ tử ở phía khác.

Bốp!

Cơ thể của bọn họ bị quạt cho xoay tròn mười mấy vòng như con quay, rồi nặng nề ngã xuống, không ngóc được đầu dậy nữa.

Bịch bịch bịch…

Đúng lúc này, mấy đệ tử nhân cơ hội lại gần Lâm Chính, tung quyền cước đánh vào người anh.

Nhưng… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.

Lúc này, cả người anh chi chít vết máu và vết thương, nhưng vẫn phớt lờ sự tấn công của các đệ tử đến từ Chiến Vương Cung.

Đầu óc mọi người trống rỗng.

Trố mắt ra nhìn.

Lúc này, nhìn Lâm Chính chẳng khác nào một chiến thần.

Sức mạnh, tốc độ, phản ứng cho đến độ mạnh thân xác của anh đều khiến người ta phải nổi da gà.

Những đòn tấn công của bọn họ không có bất cứ tác dụng gì đối với anh.

“Tiếp chiêu đi!”.

Đúng lúc này, Tô Mạc Vân bỗng tích trữ một luồng kiếm lực khổng lồ, rồi chém trường kiếm về phía bả vai Lâm Chính.

Kiếm khí lạnh lẽo, cuồng bạo.

Dường như thứ cứng rắn nhất trên đời cũng sẽ bị nó chém làm đôi.

Mọi người nhìn đòn tấn công này thì không thấy có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế, tay còn lại của Tô Mạc Vân đã ngưng tụ một luồng kình lực vô cùng đáng sợ, đang chờ cơ hội để phát ra.

Hóa ra nhát kiếm này chỉ là nghi binh.

Sát chiêu thực sự của ông ta nằm ở bàn tay còn lại.

Liễu Thị Phụng biết được điều này, lập tức nhân cơ hội tấn công Lâm Chính, muốn phối hợp với Tô Mạc Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play