Ầm! Mặt đất lại rung chuyển. Cứ thế cho tới một lúc sau mọi thứ mới trở lại bình thường. Tất cả vội vàng nhìn về phía con hổ. Mọi người thấy ông lão đang điều khiển con hổ nhai nuốt Lâm Chính một cách điên cuồng.

Rắc rắc! Đó là âm thanh ra khí lưu tạo ra. Con hổ trông vô cùng hung hãn. Thực ra nó được tạo ra từ khí tức, luồng khí tức này có sức mạnh ghê người, có thể nghiền nát bất cứ thứ gì.

“Sư phụ, anh ta chết chắc rồi. Lần này chết chắc rồi”, Trịnh Đan chạy tới cười hi hi.

“Kết thúc rồi sao? Sư phụ còn tưởng thằng nhóc đó tạo ra được kỳ tích gì cơ chứ”, Thiếu Hải khẽ cười.

“Dù sao người này cũng từng là đối thủ năm nưa của giáo chủ, làm gì có chuyện người thường có thể đấu lại được ông ta. Người thanh niên kia có thể đấu được với ông ta tới giờ phút này đã là điều không tưởng rồi”, Quỷ Thủ thản nhiên nói.

“Có thể ép ông ta tới nước này đúng là không đơn giản”, Liễu Thị Phụng gật đầu: “Các vị trưởng lão. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Tiếp tục tiêu hao sức mạnh của ông già đó. Tôi thấy ông ta cũng không còn bao nhiêu thể lực nữa đâu. Giờ chúng ta ra tay vẫn còn sớm, để đệ tử chuẩn bị trước thì hơn”, Quỷ Thủ lên tiếng và nhìn về phía Tô Mạc Vân.

Liễu Thị Phụng và Thiếu Hải cũng ngước nhìn. Theo như quy định thì giờ đến lượt Chiến Vương Cung của Tô Mạc Vân rồi. Tô Mạc Vân cũng không hề khách khí, chỉ lên tiếng: “Vũ Cực”.

“Có ạ!”, Vũ Cực mặt tái mét, lập tức đáp lại.

“Khởi động đi”, Tô Mạc Vân nói. Đám đông nín thở.

“Vâng…sư phụ”, Vũ Cực đáp lại, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ.

“Sư phụ! Đừng!”, Phạm Phong lập tức lao lên.

“Giữ lấy! Lôi ra!”, không đợi Tô Mạc Vân lên tiếng thì Vũ Cực đã ra lệnh cho hai đệ tử khác giữ lấy Phạm Phong để tránh anh ta làm loạn.

“Sư huynh! Anh không thể làm thế được. Như vậy là chết đấy. Anh không thể đi được!”, Phạm Phong bị hai người đệ tử lôi ra thì điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích.

Vũ Cực cười chua chát. Anh ta bước tới vỗ vai Phạm Phong: “Em không cần lo lắng, anh sẽ nghĩ cách để sống sót!”

“Sư huynh…”, Phạm Phong gào khóc.

Có không ít đệ tử đồng môn xúc động, lẳng lặng lau nước mắt. Vũ Cực hét lớn: “Em mau nghĩ cách đưa mọi người rời đi”.

Phạm Phong ngẩng đầu, nhìn anh ta bằng vẻ không dám tin.

“Người anh em họ Lâm đó nói đúng. Sư phụ điên rồi. Các vị trưởng lão cũng điên cả rồi. Bọn họ không hề coi chúng ta là con người mà coi là công cụ, công cụ khiến người canh mộ tiêu hao thể lực. Đi đi! Phải nghĩ cách đi đi!”, Vũ Cực nhìn Phạm Phong bằng ánh mắt kiên định, sau đó quay người đi về phía trước.

Phạm Phong đứng ngây người giống như mất hồn. Đúng vậy…phải đi thôi. Nếu không mọi người sẽ bị đám trưởng lão ép phải giao đấu với người canh mộ mất. Và như vậy thì sẽ chết chắc. Nếu còn tiếp tục thì chỉ có nước chết thôi. Phải rời khỏi đây.

Phạm Phong tái mặt, nghĩ cách tìm đường thoát

Ầm ầm! Đúng lúc này, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Âm thanh đó là tiếng gào rú vô cùng kỳ lạ, giống như tiếng của kỳ lân vậy…

Đám đông sững sờ. Tất cả ngước mắt lên nhìn thì thấy hình ảnh con mãnh hổ đang đứng trên đỉnh Thiên Vương bị nổ tung. Một luồng khí lưu màu đỏ rực lan rộng khắp không gian.

Đám đông mơ hồ nhìn thấy hình ảnh một con kỳ lân. Sự xuất hiện của nó đã xé rách hư ảnh của mãnh hổ.

Ông lão đang điều khiển mãnh hổ lập tức bay bật ra, ngã mạnh xuống đất. Miệng ông ta rớm máu. Rõ ràng là ông ta đã bị nội thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play