Bọn họ nhìn theo, mắt sáng rực.

Hiện trường dần yên lặng lại.

Tâm tư mỗi một người đều không giống nhau.

Ai nấy nhìn chăm chú.

Lâm Chính đi đến trước mộ.

“Thương lượng xong rồi sao?”, ông lão khẽ cười một tiếng, trong mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt.

“Đúng, tôi sẽ đánh với ông”.

“Không tệ, ra tay đi. Đợi tôi giết được cậu, tôi sẽ xem xem những kẻ được gọi là trưởng lão kia còn định làm rùa rụt cổ đến lúc nào!”, ông lão chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Nhóc, đến đây đi!”.

“Được!”.

Lâm Chính hoạt động cánh tay một lúc, sau đó đi về phía ông lão.

Tốc độ của anh không tính là nhanh, bước chân rất vững, nhưng lại có một loại linh vận nhẹ nhàng, huyền diệu tinh túy.

“Ồ?”.

Ông lão hơi ngạc nhiên, đã nhìn ra manh mối trong đó.

Nhưng lúc hoàn hồn lại, một luồng sát cơ tàn nhẫn đột nhiên bao trùm cơ thể ông ta.

Không hay!

Ông lão kinh hãi biến sắc, ngẩng đầu lên.

Bấy giờ mới nhìn thấy Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta lúc nào không hay.

Một cú đấm thép đáng sợ đấm mạnh tới chính diện ông ta!

Tốc độ nhanh quá! Ông lão giật mình, vội vàng đưa hai tay lên đỡ quyền đánh.

Rầm! Một luồng sức mạnh bạo phát ra bốn hướng khi quyền đánh va mạnh vào cánh tay. Ông lão bị sức mạnh khủng khiếp đẩy lùi ra phía sau. Hai chân ông ta trượt trên mặt đất tạo thành một rãnh dài tầm hơn mười mét.

Bốn bề im lặng! Tất cả đều há mồm trợn mắt. Vô số người bàng hoàng. Không ai dám tin cảnh tượng trước mặt.

Người này có thể đẩy lùi ông lão sao? Hơn nữa mới một chiêu mà đã chiếm thế thượng phong?

Khủng khiếp quá!

Chỉ có cao thủ siêu cấp mới có thể làm được. Người thanh niên này đã làm như thế nào? Lẽ nào…thực lực của cậu ta còn mạnh hơn cả ông lão? Đám đông cảm giác da đầu tê dại.

“Tốc độ nhanh quá!”, Liễu Thị Phụng hoàn hồn: “Người thanh niên này là thế nào?”

“Chẳng trách Thiếu Hải định mượn tay chúng ta giết người này. Thực lực của người này mạnh vậy, chắc chắn sẽ là một mối nguy lớn của Thiếu Hải. Chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta mất rồi”, Tô Mạc Vân nói.

“Đại trưởng lão, giờ phải làm sao?”

“Tiếp tục theo dõi. Thực lực của người này lợi hại, có thể khiến thể lực của đối phương bị tiêu hao, như vậy sẽ có lợi cho chúng ta”, Tô Mạc Vân lên tiếng.

“Ông không sợ…cậu ta thắng đối phương à?”

“Không thể nào. Ông già đó đã ngồi ở đây mấy chục năm rồi, sớm đã luyện được thần công. Tên họ Lâm này dù có là yêu nghiệt thì cũng không thể nào đánh bại được ông già đó đâu…Trận quyết đấu này sớm đã có kết quả rồi”, Liễu Thị Phụng lẳng lặng gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play