Đó chẳng qua chỉ là khẩu hiệu mà thôi.

“Những người thực sự không sợ chết như cô đã bị tôi chặt đứt cánh tay, đang nằm dưới đất rồi. Những người còn lại ngay từ đầu đã không dám ra tay với tôi. Bọn họ còn rất trẻ, rất non nớt, hầu hết đều chưa thành niên. Cô muốn bọn họ chết cùng cô sao? Rất nhiều người trong số bọn họ chắc mới tham gia đội trật tự chưa được bao lâu nhỉ?”, Lâm Chính lại nói.

Long Tinh Hoàng hít vào một hơi, rơi vào im lặng.

Đúng vậy.

Cô ta không sợ chết, lẽ nào tất cả mọi người đều không sợ chết sao?

Bọn họ vẫn đang trẻ trung phơi phới, đáng phải bỏ mạng một cách uổng phí ở đây sao?

Khoảng 1 phút sau, Long Tinh Hoàng ngẩng đầu lên.

“Thiếu trưởng lão, tôi đồng ý giúp ông lấy nhẫn, nhưng ông phải đảm bảo không được hại những sư đệ sư muội này của tôi, hơn nữa… ông phải đưa những sư đệ sư muội bị thương ra khỏi đại hội giúp tôi”, Long Tinh Hoàng lạnh lùng nói.

“Không vấn đề gì”, Thiếu Hải cười lớn: “Dù sao sau này bổn trưởng lão cũng là chủ của Đông Hoàng Giáo, những người trung thành với Đông Hoàng Giáo như các cô, sao bổn giáo chủ có thể bạc đãi được chứ?”.

Dứt lời, ông ta liền phân phó cho Trịnh Đan đi sắp xếp.

Ánh mắt Trịnh Đan tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Lâm Chính đầy thâm ý.

Không biết tại sao, cô ta có chút cảm giác không ổn… nhưng vẫn làm theo lời Thiếu Hải nói.

“Thiếu trưởng lão, nhẫn Đông Hoàng ở đâu vậy?”, Lâm Chính nhìn Thiếu Hải, lên tiếng hỏi.

Đây chính là vấn đề mà Lâm Chính quan tâm nhiều nhất vào lúc này. Và cũng là lý do chính mà anh thuận theo Thiếu Hải.

“Vị trí của chiếc nhẫn không phải là nơi nào quá bí hiểm. Trên thực tế không chỉ có tôi mà người của ba vương cung cũng đều biết”.

Thiếu Hải trải rộng bản đồ, bày ra trước mặt Lâm Chính.

“Đỉnh thiên vương sao?”, sau khi nhìn rõ vị trí đánh dấu trên bản đồ, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ.

“Cậu có biết phần mộ ở trên đó không?”, Thiếu Hải hỏi.

“Tôi vào Đông Hoàng Giáo chưa lâu nhưng cũng nghe nói là phần mộ đó là mộ của vợ giáo chủ nhiệm kỳ trước. Không biết tại sao giáo chủ nhiệm kỳ trước sau khi lập mộ lại không dựng bia, cũng không cho phép ai tới cúng bái. Ông ta cũng không bao giờ tới thắp nhang. Cộng với cái chết thần bí của người vợ khiến cho ngôi mộ càng trở nên bí hiểm hơn. Đỉnh Thiên Vương trở thành cấm địa. Nhiều năm rồi không có ai lên đó, cho tới khi giáo chủ qua đời thì mới có người nhìn thấy phần mộ này”.

Nói tới đây Lâm Chính bèn chau mày: “Nhẫn Đông Hoàng có liên quan tới phần mộ này à?”

“Chiếc nhẫn nằm ở bên trong mộ!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên. Bản đồ này được ghi chép lại khi giáo chủ còn sống”, Thiếu Hải khẽ mỉm cười, đôi mắt hừng hực lửa.

“Ngoài ra thì cũng còn cách đỉnh Thiên Vương không bao xa nữa. Cần phải tiến hành bố trí trước khi người của tam đại thiên cung tới được đỉnh Thiên Vương”.

“Sau đó…do tôi lấy nhẫn”, sau khi có được Long Tinh Hồng và Lâm Chính, Mã Hải bèn dẫn người của Cổ Linh Đường tức tốc đi về hướng đỉnh Thiên Vương.

Trên đường đi, Lâm Chính cũng đã nắm được kế hoạch của Thiếu Hải. Hóa ra trước khi tới đây thì ông ta đã bố trí mai phục để giữ chân người của tam đại vương cung. Hi vọng có thể lấy được nhẫn trước bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play