Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, trở nên cảnh giác hơn.

Phải biết rằng, rất nhiều thế lực bên trong Đông Hoàng Giáo đều đã thay đổi chủ nhân, sau khi trật tự của Đông Hoàng Giáo sụp đổ, xuất hiện không ít người giết thầy soán ngôi, vậy nên đội trật tự đặc biệt phản cảm với những đường chủ trẻ tuổi như vậy.

Thế nhưng vào lúc này, người phía bên cạnh tiến lên trước, nói nhỏ vài câu bên tai cô ta.

Long Tinh Hồng lập tức ngẩn ra.

“Những gì cậu nói…là thật ư? Thanh Hà Đường là thế lực xếp hạng chót trong Đông Hoàng Giáo ư?”

“Không sai, sư tỷ, thế lực này giờ sắp chẳng thể sống tiếp được rồi, hôm qua tôi nghe thấy một sư đệ nói, đường chủ trước Trịnh Lạc dẫn một nhóm đệ tử tới đầu quân cho các trưởng lão khác rồi! Tôi nghĩ tên này có lẽ là người mà Trịnh Lạc dùng để xử lý cục diện hỗn loạn”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Hoá ra là như vậy…”

Long Tinh Hồng nhìn về phía Lâm Chính.

Nhìn thấy gương mặt anh tuấn bất phàm đầy góc cạnh của đối phương thì không khỏi đỏ mặt.

Giờ mới phát hiện không ít sư muội đều đang nhìn Lâm Chính, tim đập rất nhanh.

“Tôi thấy sư đệ này chân yếu tay mềm, trên tay cũng không có vết chai, chắc hẳn là võ công không cao, tới nơi như thế này rất nhiều nguy hiểm, bảo bọn họ rời khỏi đại hội Đông Hoàng đi”, Long Tinh Hồng nói.

“Được!”

Người phía bên cạnh gật đầu, tiến lên trước nói với Lâm Chính và Trịnh Đan.

“Hai vị sư đệ sư muội, mời đi theo tôi!”

“Đi đâu?”

“Rời khỏi đại hội Đông Hoàng”.

“Chuyện này không được, chúng tôi còn phải đi tìm nhẫn nữa!”, Trịnh Đan vội vàng nói.

“Tìm nhẫn?”

Long Tinh Hồng nhíu mày nói: “Mấy người tìm nhẫn gì cơ? Muốn gây rắc rối hả? Mau đi đi!”

“Sư tỷ, nếu như chúng tôi không đi… tỷ có thể làm được gì?”, Trịnh Đan nhìn trộm Lâm Chính nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên hỏi.

Tất cả mọi người của đội trật tự nghe thấy thế đều sửng sốt.

Long Tinh Hồng cũng có chút bất ngờ.

Cô ta nói cái gì vậy?

Cô ta từ chối đội trật tự? Hay là… khiêu khích đội trật tự?

Không ít người cau mày.

Lâm Chính bình thản nhìn về phía Trịnh Đan.

Chỉ thấy Trịnh Đan lặng lẽ di chuyển bước chân, chậm rãi né xa Lâm Chính, nhưng miệng thì vẫn nói.

“Long sư tỷ, Lâm sư huynh của chúng tôi đã nói rồi. Anh ấy muốn lấy nhẫn Đông Hoàng, không lấy được nhẫn thì anh ấy sẽ không chịu rời khỏi đây. Bất cứ ai dám có ý đồ với nhẫn thì đều là kẻ thù của anh ấy. Thế nên… thế nên chúng tôi không thể đi được! Ít nhất… ít nhất anh ấy không thể về được”, Trịnh Đan dè dặt nói.

Mọi người lập tức nổi giận.

“Thằng oắt này từ đâu đến mà lại ngông cuồng như vậy?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play