Trịnh Đan sợ tới mức suýt ngã ra đất. Cô ta vội vàng lùi về phía sau, không dám nói chuyện với Tây Môn Đao nữa.

“Tây Môn sư huynh, sư phụ của chúng tôi cũng sắp tới rồi. Hi vọng anh đừng làm loạn, nếu không sư phụ của chúng tôi sẽ tức giận đấy”.

Một đệ tử bước tới nói đỡ cho Trịnh Đan. Thế nhưng vừa dứt lời….

Bốp! Một cú tát giáng mạnh xuống người đệ tử. Người này lập tức nổ đom đóm mắt, ngồi phịch xuống đất. Mặt hằn đỏ vết tay và miệng thì rớm máu.

“Sư đệ”.

“Tây Môn sư huynh, sao anh có thể đánh người chứ?”

“Anh muốn phá vỡ quy tắc ở đây sao?”, đám người Cổ Linh Đường tức giận lao lên.

“Quy tắc? Hừ, chúng tôi chỉ dạy dỗ những đệ tử không biết phép tắc chứ có giết ai đâu. Huống hồ, lát nữa Cuồng Đao Đường của chúng tôi vào trong, đoạt được nhẫn Đông Hoàng, trở thành giáo chủ thì những quy tắc này còn ràng buộc nổi chúng tôi không đây?”, Tây Môn Đao khinh khỉnh nói.

“Anh…”, đám đông tức lắm. Trịnh Đan vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

“Ngoài ra, đừng có đặt hi vọng vào sư phụ của các người. Sư phụ của chúng tôi đã tìm được vị trí của sư phụ các người rồi. Giờ có lẽ ông ta không tới được đâu! Chẳng ai giúp được các người hết”, Tây Môn Đao bật cười.

Dứt lời, đám đông sợ hết hồn, không dám lên tiếng nữa. Lẽ nào Cổ Linh Đường sẽ bị tiêu diệt ở đây thật sao?

Rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy. Bọn họ biết mối ân oán giữa Cổ Linh Đường và Cuồng Đao Đường.

Có điều chuyện này không liên quan gì tới Lâm Chính. Người của Cổ Linh Đường gặp rắc rối là chuyện tốt với anh. Ít nhất thì anh cũng bớt đi được rắc rối và càng có nhiều tinh lực hơn để tìm nhẫn.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Tôi nói cho anh biết Tây Môn Đao, anh đừng ngông cuồng. Nếu không…thì Lâm sư huynh của chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu”.

“Lâm sư huynh nào?”

“Chính…chính là người kia”, dứt lời, Trịnh Đan bè chỉ tay về phía Lâm Chính.

Cả đám bèn quay qua nhìn anh.

Lâm Chính hết hồn.

Trịnh Đan vừa dứt lời, Lâm Chính lập tức trở thành tiêu điểm. Cả đám đông loạt quay qua nhìn anh.

Ai trông cũng hiếu kỳ.

Lâm Chính chỉ chau mày. Anh không thích bị người khác lợi dụng. Hơn nữa còn bị kẻ địch của mình lợi dụng.

Trịnh Đan đúng là một kẻ giảo hoạt. Cô ta biết người của Cuồng Đao Đường không biết anh nên đã đẩy anh ra đỡ đạn. Bởi vì Lâm Chính đứng gần đám người của Cổ Linh Đường nhất. Người không biết thì sẽ tưởng anh là thành viên của họ thật.

“Lâm sư huynh sao? Người này là ai vậy?”

“Chưa gặp bao giờ”.

“Từ khi nào mà Cổ Linh Đường lại có người này thế?”, người của Cuồng Đao Đường nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ.

Tây Môn Đao mặc kệ. Hắn liếc nhìn Lâm Chính, cười lạnh lùng: “Nhóc, anh là sư huynh của bọn họ à? Vậy lát nữa có phải là anh sẽ đấu trước với chúng tôi vài chiêu không?”

“Tôi là người của Thanh Hà Đường”, Lâm Chính lấy lệnh bài ra giơ trước mặt họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play