Lâm Chính nghe thấy vậy bèn gật đầu. Anh không quan tâm Trịnh Lạc sắp xếp thế nào. Anh chỉ cần tham gia đại hội Đông Hoàng là được.

Chỉ có điều ông ta vừa nói vậy thì có cả đám người xông vào.

“Sư phụ, dù có giải tán Thanh Hà Đường thì bọn con cũng đi theo sư phụ”, Trường Anh quỳ xuống trước mặt Trịnh Lạc và gào lên.

“Sư phụ, bọn con không đi”, những người khác cũng quỳ xuống theo.

“Hầy, không đi thì chỉ có đường chết thôi”, Trịnh Lạc thở dài.

“Có đi thì bọn con cũng sẽ đi cùng sư phụ”.

“Đúng vậy, bọn con sẽ đi theo sư phụ”.

Cả đám trở nên vô cùng kích động. Có lẽ bọn họ đứng ngoài đã nghe lén được. Thực ra thì với loại kiến trúc rách nát thế này làm gì có cách âm nên nói là nghe lén cũng không đúng…

“Các con…thôi được! Nếu đã muốn đi theo sư phụ thì cũng được, sư phụ đưa đi cùng”, Trịnh Lạc cảm động lắm. Thấy khuyên can không được, ông ta bèn đưa ra quyết định.

“Tốt quá rồi”.

“Sư phụ đi đâu bọn con đi theo đó”

“Bọn con sẽ không rời xa sư phụ”, đám đông kích động nói.

Trịnh Lạc lắc đầu, quay qua nói với Lâm Chính: “Cậu Lâm, Thanh Hà Đường giao cho cậu đấy. Cũng coi như trả cậu món nợ ân tình mà hôm nay cậu đã làm cho chúng tôi. Hi vọng cậu có thể đạt được thành tích tốt trong đại hội. Đợi đến khi đại hội kết thúc thì chúng ta lại gặp mặt nhé”.

“Mọi người định rời khỏi đây à?”

“Nếu không đi thì Cổ Linh Đường sẽ không tha cho chúng tôi. Cậu cũng phải đi đấy”.

“Ông để lại một người cho tôi. Tôi lần đầu tới Đông Hoàng Giáo, có rất nhiều thứ không hiểu. Có người bên cạnh, tôi có thể hỏi thêm”.

Trịnh Lạc chần chừ nói: “Cậu muốn giữ ai lại?”

“Tưởng Xà đi, cô ấy biết nhiều”, Lâm Chính nói. Dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn Lâm Chính.

“Tưởng Xà, con có muốn tạm thời đi cùng cậu Lâm không? Đợi đại hội kết thúc thì con quay lại”.

“Dạ được”, Tưởng Xà gật đầu.

Cô ta hiểu về Lâm Chính. Nếu cô ta không đồng ý thì chắc người này sẽ dùng thủ đoạn ép buộc cô ta thôi. Mà lúc này không thích hợp cho Thanh Hà Đường xảy ra xung đột với Lâm Chính.

Sau khi đưa ra quyết định, người của Thanh Hà Đường bèn sửa soạn và rời đi cùng Trịnh Lạc. Tưởng Xà bị Trường Anh kéo qua một bên.

“Tưởng Xà, người họ Lâm này có lai lịch không rõ ràng, tính cách khó lường, em phải cẩn thận, tìm cơ hội rời đi sớm, tránh ở lại bên người này lâu để sẽ xảy ra vấn đề”, Trường Anh nói nhỏ.

“Anh yên tâm, em biết giữ chừng mực”, Tưởng Xà gật đầu.

Người của Thanh Hà Đường nhanh chóng cầm đồ đạc của mình rời khỏi miếu đường cũ kỹ. Cả miếu đường lúc này chỉ còn lại mỗi Lâm Chính và Tưởng Xà.

Lâm Chính không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng buồn cười thế này. Anh vốn còn định cùng người của Thanh Hà Đường tham gia đại hội Đông Hoàng, thế mà không ngờ bọn họ lại chuồn hết, còn lại mỗi một người

Thực tế thì Tưởng Xà cũng định chuồn nốt. Nếu không phải vì lo lắng cho Lâm Chính, lo anh sẽ gây ra những sự xung đột không cần thiết thì cô ta cũng sẽ không ở lại. . Google‎ ngay‎ trang‎ ~‎ 𝒯r‎ 𝗨𝓶𝒯r𝓊yen.𝑉n‎ ~

“Đại hội khi nào sẽ khai mạc?”, Lâm Chính tìm một chỗ sạch sẽ và ngồi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play