Đến lúc đó, mỗi tháng Cổ Linh Đường đều đến chấn đường, Thanh Hà Đường sẽ không có cách nào chống đỡ, e rằng không bao lâu sau Trịnh Lạc sẽ chỉ còn một mình.

Trịnh Lạc không nói lời nào.

Trường Anh siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa giận trong đôi mắt gần như bốc cháy, trong lòng hết sức phẫn nộ và oán hận.

Anh ta không kiềm chế được cơn giận.

Đối phương bắt nạt bọn họ, sao anh ta có thể thờ ơ đứng nhìn?

Dù đấu không lại! Anh ta cũng muốn đấu!

Nghĩ tới đây, Trường Anh đứng ra, đang định lên tiếng đáp lời thì bên cạnh truyền đến một giọng nói sốt sắng.

“Thiếu Minh! Trịnh Đan! Các người muốn đánh, bọn ta cũng không sợ! Muốn đánh thì đánh!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Bởi vì người lên tiếng không ai khác chính là Tưởng Xà!

Tưởng Xà được coi là sư tỷ trong Thanh Hà Đường, cô ta không chỉ có lai lịch lâu đời mà còn có võ công không tệ.

Nhưng… đó là ở Thanh Hà Đường!

Trong các đường khác, thực lực của Tưởng Xà căn bản không đủ, ít nhất Thiếu Minh – con trai của đường chủ Cổ Linh Đường muốn đánh Tưởng Xà thì e rằng chỉ một tay là đủ.

“Tưởng Xà, đừng lên tiếng! Để sư huynh!”, ánh mắt Trường Anh lộ ra vẻ lo lắng, thấp giọng nói.

“Sư huynh, anh không phải là đối thủ của Thiếu Minh! Nếu đánh nhau với hắn thì anh nhất định sẽ thua, đến lúc đó Thiếu Minh sẽ ép anh gia nhập Cổ Linh Đường! Như vậy, căn bản sẽ không thay đổi được gì!”, Tưởng Xà nói.

“Yên tâm, nếu như thua, anh sẽ dùng cái chết để chứng minh! Anh tuyệt đối sẽ không gia nhập vào Cổ Linh Đường, cho dù chết, anh cũng sẽ là quỷ của Thanh Hà Đường!”, Trường Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Sư huynh! Sao anh cứ không chịu hiểu vậy? Em không muốn anh đánh với tên Thiếu Minh đó, mà là để tên họ Lâm kia đánh với hắn!”, Tưởng Xà thì thầm.

“Anh ta ư?” Trường Anh sửng sốt.

“Tên họ Lâm còn mạnh hơn cả em và anh, nếu anh ta đánh nhau với Thiếu Minh thì có lẽ sẽ có cơ hội thắng!”

“Nhưng thực lực của Thiếu Minh không hề đơn giản, hắn được xưng là cao thủ số một trong Cổ Linh Đường, hơn nữa còn là hạt giống tiếp theo tiến vào cấp bậc kia. Anh thừa nhận thực lực của tên họ Lâm không tầm thường, nhưng nếu đánh nhau, anh sợ anh ta sẽ chịu thiệt!”, Thiếu Minh cau mày nói.

“Sư huynh, anh cho rằng tỷ lệ thắng của anh ta thấp hơn anh sao?”, Tưởng Xà không vui nói.

“Không phải vậy, anh chỉ hơi lo thôi”.

“Lo gì?”

“Anh lo người này sẽ không dùng hết toàn lực! Dù sao việc thắng hay thua lần này cũng không liên quan gì đến anh ta”, Trường Anh khàn giọng nói.

Quả thực.

Lâm Chính không phải người Thanh Hà Đường, mục đích của anh là làm sao để người của Thanh Hà Đường giúp anh tham gia đại hội Đông Hoàng, chỉ vậy mà thôi.

Sao anh lại bận tâm đến Thanh Hà Đường chứ? Chỉ cần Thanh Hà Đường không sụp đổ trong một thời gian ngắn thì anh có thể ở bên cạnh xem kịch hay. . harry potter fanfic

Nhưng Tưởng Xà không nghĩ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play