“Được rồi, các con hãy nghe theo mệnh lệnh cuối cùng của sư phụ”.

“Sư phụ, mời nói”.

“Dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng, chúng con cũng sẽ hoàn thành mệnh lệnh của sư phụ!”

Đám người Trường Anh vội đáp.

“Được”, Trịnh Lạc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mấy người các con cũng đi hết qua đó đi”.

Vừa dứt lời mấy người Trường Anh và Tưởng Xà trố mắt nghẹn họng, nhìn Trịnh Lạc bằng ánh mắt không thể tin được.

“Sư phụ, sư phụ… nói gì ạ?”

“Sư phụ muốn các con đều đến Cổ Linh Đường! Từ hôm nay trở đi, các con chính là để tử của Cổ Linh Đường, hiểu chưa?” Trịnh Lạc nghiêm túc nói.

Âm thanh này làm chấn động trái tim của tất cả mọi người đang có mặt.

Ngay cả Trịnh Đan cũng hơi xúc động.

“Không!”

Trường Anh gầm lên một tiếng chói tai, quỳ xuống trước mặt Trịnh Lạc, dập đầu hét lên: “Sư phụ! Con sẽ không rời khỏi Thanh Hà Đường, con sẽ không đi đâu cả! Con tuyệt đối sẽ không bao giờ rời đi!”

“Đứa trẻ ngốc! Ở lại Thanh Hà Đường thì có ích lợi gì? Ở đây không có gì cả”, Trịnh Lạc khàn giọng nói.

“Sư phụ, Trường Anh là cô nhi được sư phụ nhặt về, được sư phụ nuôi dưỡng lớn khôn! Đối với Trường Anh mà nói, Thanh Hà Đường giống như nhà của con. Chẳng lẽ sư phụ muốn Trường Anh rời khỏi nhà sao?”, hai mắt Trường Anh đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Con…”

“Sư phụ, con cũng không đi!”

“Sư phụ, vết thương của con không có gì đáng ngại! Con sẽ không rời đi!”

“Sư phụ, cho con ở lại nhé”.

Mọi người lần lượt quỳ xuống, hét lớn.

“Các con… haizz, đám trẻ ngốc, vậy thôi, nếu các con muốn ở lại thì cứ ở lại, đứng lên hết đi”, Trịnh Lạc lắc đầu.

Mọi người rối rít đứng dậy.

Nhưng hành động của họ khiến Trịnh Đan rất không hài lòng.

“Ôi! Đúng là tình sư đồ đậm sâu! Nhưng các người cho rằng nó có thể kéo dài được bao lâu? Hơn một nửa số người đã rời khỏi Thanh Hà Đường, đám người ở lại như các người nếu không tìm được chỗ dựa thì sớm muộn gì cũng sẽ bị các thế lực khác thôn tính. Chẳng lẽ các người muốn chiếm vị trí đứng đầu trong đại hội Đông Hoàng sao? Đừng chọc cười tôi nữa!”, Trịnh Đan cười nói.

“Đan Đan, nếu mày muốn theo đuổi vinh hoa phú quý thì đó là quyền tự do của mày. Tao thực sự không phải là một người bố xứng đáng, cũng không phải là một sư phụ đủ tư cách. Nhưng chỉ cần Trịnh Lạc tao còn ở Thanh Hà Đường ngày nào thì Thanh Hà Đường sẽ không sụp đổ!”, Trịnh Lạc hét lớn.

“Không biết sống chết!”, một gã đàn ông bên cạnh Trịnh Đan tiến lên, mặt không đổi sắc quát tháo.

“Thiếu Minh?”, Trịnh Lạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

“Bố yêu quý ơi, đừng nói con gái không cho bố cơ hội nhé, bây giờ là do bản thân bố không biết quý trọng, vậy thì đừng trách con”, Trịnh Đan lạnh lùng hừ một tiếng.

“Mày muốn làm gì?”

Trịnh Lạc cau mày, trầm giọng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play