Bọn họ ôm tay hoặc ôm chân, không ai đứng dậy nổi.

Tất cả những chuyện này lại chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Người phụ nữ kia im lặng.

Lúc này, người đàn ông mới ý thức được mình đã đụng phải tấm thép…

“Nhìn thấy chưa? Sư huynh, sư tỷ, nhìn thấy chưa? Tôi đã nói người này không đơn giản mà, tôi đã nói mà!”, thiếu nữ lúc trước chỉ vào Lâm Chính, la lên.

“Im miệng!”, người phụ nữ quát khẽ.

Thiếu nữ không lên tiếng.

“Sư huynh, bây giờ phải làm sao?”, người phụ nữ nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hỏi.

“Bây giờ chúng ta còn đường lui nào nữa sao? Bên phía sư phụ có nhiều cái miệng đang chờ chúng ta như vậy, nếu không lấy được đồ về thì sao chúng ta xứng với mọi người?”.

Sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng u ám, siết chặt tay, đi thẳng tới.

Nhìn bộ dạng của người đàn ông có vẻ như định đích thân ra tay.

“Các người không phải đối thủ của tôi, cần gì phải tự chuốc lấy khổ?”.

Lâm Chính liên tục lắc đầu, không nhịn được hỏi.

“Hừ! Thế thì chưa chắc!”, người đàn ông lạnh lùng hừ, đột nhiên cử động cánh tay.

Keng!

Một tiếng kiếm ngân vang lên.

Sau đó thì thấy người đàn ông rút một thanh nhuyễn kiếm sáng như tuyết từ thắt lưng mình ra.

Nhuyễn kiếm bay múa giống như con rắn bạc, vô cùng sắc bén đáng sợ.

Người đàn ông một tay cầm kiếm, cánh tay chuyển động nhanh nhẹn, đâm về phía Lâm Chính.

Không thể không nói khí thế và tốc độ của người đàn ông này rất đáng kinh ngạc, mạnh hơn những người lúc trước không chỉ một cấp bậc.

Nhưng đối với Lâm Chính mà nói… thật sự chẳng là gì.

“Chết đi!”.

Người đàn ông quát lớn, hai mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhuyễn kiếm trong tay đâm về phía cổ họng anh.

Mặc dù kiếm mềm dẻo, nhưng lại cực kỳ hiểm ác.

Nhát kiếm này không chỉ có thể đâm xuyên cổ họng Lâm Chính, mà thậm chí còn có thể xẻ đôi đầu anh ra.

Ngay khi nhuyễn kiếm đâm tới, Lâm Chính đột nhiên đưa hai ngón tay ra, vững vàng kẹp lấy nhuyễn kiếm ập đến.

Trong nháy mắt, nhuyễn kiếm cong cong bỗng nhiên trở nên thẳng tắp.

Không thể tiến thêm chút nào nữa…

“Cái gì?”.

Người phụ nữ và thiếu nữ kia đều kinh hãi hít sâu một hơi.

Những người nằm trên đất đều trợn tròn mắt, cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Người này… chỉ dựa vào hai ngón tay đã hóa giải được đòn tấn công của sư huynh?

Đáng sợ đến thế nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play