“Đông Hoàng Giáo sao? Đó là gì vậy?”, Cung Hỉ Vân cũng hoang mang bèn lên tiếng hỏi một người bên cạnh.

Người này chau mày: “Đông Hoàng Giáo là một đại giáo cực lớn. Bình thường hầu như không có ai nghe nói về giáo phái này, thế nhưng trong những thế gia ẩn thế và tông môn ẩn thế thì Đông Giáo Hoàng là giáo phái hàng đầu. Tuy nhiên phong cách hành sự của giáo phái này rất cổ quái, võ đạo mà giáo chúng tu luyện thường không chính thống. Có những loại võ thuật còn phá vỡ cả luân thường đạo đức, cực kỳ tàn nhẫn. Hơn nữa còn bị rất nhiều giáo phái khác gọi là ma giáo. Có rất nhiều giáo phái đối lập với Đông Hoàng Giáo để thể hiện sự chính thống của mình. Thực ra trước đây đảo Vong Ưu cũng từng xảy ra xung đột với Đông Hoàng Giáo nhưng đến cuối cùng thất bại”.

Nghe người này nói vậy thì đám đông bừng tỉnh.

“Tôi còn tưởng khủng khiếp tới mức nào, hóa ra chỉ là một giáo phái có quy mô lớn mà thôi”, người bên cạnh cười nói.

“Quy mô lớn sao? Mọi người nhầm rồi. Thực lực của Đông Hoàng Giáo không đơn giản như mọi người nghĩ đâu”, người của đảo Vong Ưu hừ giọng.

“Sao thế? Đông Hoàng Giáo lợi hại đến vậy sao?”

“Hiện tại sa sút rồi, nhưng vào thời kỳ hoàng kim thì không ai địch nổi. Nghe nói vào lúc đó, những gia tộc thuận theo Đông Hoàng Giáo thì đều một bước lên tiên. Còn ai mà chống đối thì đều bị tiêu diệt hết. Tôi miêu tả thế này vậy, Đông Hoàng Giáo vào thời kỳ đỉnh cao có thể được gọi là minh chủ võ lâm ẩn thế. Vô địch thiên hạ!”

Dứt lời, đám đông nín thở.

“Đông Hoàng Giáo…đáng sợ vậy cơ à?”, Cung Hỉ Vân lầm bầm.

“Đó là thời kỳ đỉnh cao. Giờ không được nữa. Nghe nói nhiều năm trước giáo chủ qua đời, nội giáo như rồng mất đầu, số người còn lại tranh giành vị trí giáo chủ nên đã xảy ra xung đột và nội chiến. Thực lực của giáo phái ngày một đi xuống nên đã không còn giữ được sức mạnh như khi xưa nữa”.

Đám đông nghe thấy vậy thì hiểu ra. Có lẽ đây chính là đạo lý hết thịnh đến suy.

“Chủ tịch Lâm, Ma Hỏa Lệnh có thể chứng minh được điều gì?”

Tần Bách Tùng lên tiếng, nêu ra vấn đề mà ai cũng muốn biết. Không đợi Lâm Chính thì Dịch Quế Lâm đã lên tiếng.

“Ý nghĩa của Ma Hỏa Lệnh rất đặc biệt. Bởi vì nếu sở hữu được nó thì có nghĩa là người đó có tư cách tham gia giành vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo”, Dịch Quế Lâm khàn giọng.

“Cái gì?”, đám đông sững sờ, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Thực ra tôi đã nghĩ rồi, đây là nước cờ cuối cùng của tôi khi muốn đối phó với thế gia Nam Cung. Tôi sẽ cầm lệnh bài này tới Đông Hoàng Giáo. Nếu như thành công thì có thể giải quyết được Nam Cung thôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Nếu như thất bại thì sao?”, Cung Hỉ Vân vô thức hỏi.

“Thì thịt nát xương tan”, Dịch Quế Lâm nói.

Cả không gian im lặng. Đám đông ngây người nhìn Lâm Chính. Không ai nói một lời nào. Tất cả đều sợ hãi tột cùng.

“Người của Đông Hoàng Giáo thường sẽ không nhập thế đâu. Theo như tôi được biết thì bọn họ đều ở trong giáo phái. Do môi trường bên trong núi Đông Hoàng có rất nhiều chướng khi nên người ngoài rất khó vào được bên trong. Mà muốn xông vào thì cũng không có Ma Hỏa Lệnh. Vì vậy người ngoài không thể nào thâm nhập được vào giáo chúng của giáo phái này. Lệnh bài này là lệnh bài tư cách duy nhất có thể tham gia chọn giáo chủ. Chủ tịch Lâm cậu chắc là sẽ đi chứ?”

“Đi một chuyến cũng không mất nhiều thời gian”.

“Nhưng sẽ mất mạng đấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play