Tự trách?

Ăn năn hối tiếc?

Không!

Trên người Chủ tịch Lâm làm gì có những cảm xúc đó?

Trên người anh chỉ có vẻ điên rồ! Chỉ có sự dữ tợn! Chỉ có sự cuồng loạn và bất chấp tất cả…

Lâm Chính giơ tay, người bên cạnh lập tức đưa cho anh một con dao.

Hai mắt Lâm Chính trống rỗng, cầm dao đi về phía Nam Cung Yết có vẻ mặt đờ đẫn, trên mặt là vẻ dữ tợn vô hạn.

“Nhưng chuyện đã xảy ra thì sẽ không thể thay đổi, chung quy người của tôi cũng đã bị các người làm tổn thương!”.

“Các người đã làm tổn thương người của tôi, vậy tôi lựa chọn trả thù chắc cũng không quá đáng đúng không?”.

Nói xong, anh đi thẳng đến chỗ Nam Cung Yết.

“Không! Chủ tịch Lâm, dừng tay!”.

Nam Cung Yết đột nhiên bừng tỉnh, gào lên thảm thiết, cả người như phát điên nhào tới phía trước.

“Cứu cậu ba, tất cả ra tay đi!”.

Nam Cung Phi Dương cũng ý thức được tình hình không ổn, lập tức hét lên.

Người của thế gia Nam Cung lao về phía Lâm Chính từ bốn phương tám hướng, định ngăn cản anh.

Thế nhưng, hai cao thủ Nam Cung Phi Dương và Nam Cung Tùng vừa cử động đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ trấn áp tại chỗ.

Mạnh thật!

Hai người kinh ngạc biến sắc, vội vàng nhìn lại.

Một ông lão tóc mai bạc trắng, mặc áo kỳ lân màu đỏ đứng gần ngay bọn họ.

“Ông là ai?”.

Nam Cung Tùng quát hỏi.

“Tôi là Dịch Quế Lâm! Hai con chuột nhắt các người ngay cả tôi mà cũng không biết sao?”, Dịch Quế Lâm lạnh lùng nói.

“Cái gì? Ông chính là Dịch Quế Lâm?”.

“Môn chủ của Kỳ Lân Môn?”.

Nam Cung Phi Dương và Nam Cung Tùng vô cùng kinh ngạc.

“Ồ? Các người còn biết đến tôi?”, Dịch Quế Lâm cực kỳ bất ngờ.

“Hóa ra là môn chủ Kỳ Lân Môn đến đây, thứ cho chúng tôi không thể nghênh đón từ xa! Nhưng mà môn chủ Dịch, ông là môn chủ Kỳ Lân Môn, vì sao lại làm việc cho thằng nhóc họ Lâm này? Cậu ta cho ông lợi ích gì? Bây giờ nếu ông đồng ý giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ cho ông lợi ích gấp ba lần cậu ta, thế nào?”, Nam Cung Phi Dương cười nói.

“Bảo tôi hợp tác với đám người vô liêm sỉ các ông? Vậy thì sỉ nhục nhân cách của tôi quá! Mặc dù tôi không phải người tốt, cũng làm một vài chuyện không tính là vinh quang, nhưng so với đám súc sinh không bằng cầm thú các ông, tôi vẫn tốt hơn nhiều!”, Dịch Quế Lâm nhổ nước bọt, tức giận mắng.

Ông ta dứt lời, Nam Cung Phi Dương và Nam Cung Tùng đều biến sắc.

“Môn chủ Dịch, ông đang nói gì vậy? Chúng tôi không hiểu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play