Đây đều là những kẻ mạnh của đảo Vong Ưu. Mặc dù Nam Cung Yết cũng rất hiểu võ cổ nhưng thân mang thương tích, lại thêm đối phương ra tay đột ngột khiến anh ta căn bản không phản ứng kịp, lập tức bị ấn xuống đất.
“Các người muốn làm gì? Thả tôi ra. Mau thả tôi ra! Các người muốn chết hả? nơi này là Nam Cung thế gia, có tin tôi xé xác các người thành tám mảnh không hả?” Nam Cung Yết điên cuồng vùng vẫy.
“Dừng tay!”
“Thả cậu ba ra”.
“Các người muốn chết phải không hả? Mẹ kiếp”.
“Lên, bắt hắn lại!”
“Ai dám phản kháng, phế hết!”
Người của Nam Cung thế gia ở tứ phía phẫn nộ, lần lượt gào thét xông lên, khí thế sục sôi…
Nhưng người phía Lâm Chính cũng không phải dạng vừa, họ hắng giọng sau đó toàn cao thủ xông lên sát phạt về phía người của Nam Cung thế gia.
Chỉ trong chốc lát, những người này của Nam Cung thế gia đều bị khống chế.
Nam Cung Yết ngây người.
Có chuyện gì vậy?
Bọn họ là ai?
Mặc dù những người của Nam Cung thế gia ở hiện trường không phải là cao thủ nhưng trong giới võ cổ của Hoa Quốc bọn họ đều là đại sư.
Những gì mà bọn họ học chính là võ học Nam Cung chính thống, võ đạo của bọn họ dẫn đầu võ đạo Hoa Quốc không biết bao nhiêu năm.
Thế nhưng những sự tồn tại này lại bị người của Lâm Chính khống chế chỉ trong vài chiêu.
Không ổn!
Không ổn rồi!
Nam Cung Yết không phải kẻ ngốc, anh ta run rẩy nhìn Lâm Chính và lúc này mới ý thức được Lâm Chính có sự chuẩn bị mới tới…
Lâm Chính với vẻ mặt không chút biểu cảm bước tới vị trí trên cùng của sảnh trước, không nghĩ ngợi gì nhiều mà ngồi xuống.
Người ở bên dưới đẩy người của Nam Cung thế gia đã bị khống chế tới giống như hỏi tội phạm nhân.
Người của Nam Cung thế gia run rẩy không dám ngẩng đầu lên.
Người Nam Cung Yết như cái sàng không ngừng run lên bần bật.
“Chủ tịch Lâm, cậu…cậu muốn làm gì? Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có làm bừa, nếu không…nếu không mối liên hệ giữa Nam Cung thế gia tôi và Dương Hoa coi như chấm dứt. Cậu nghĩ cho kĩ!”
“Mối liên hệ đã kết thúc rồi. Cần nghĩ gì sao?” Lâm Chính mặt mày vô tình.
Nam Cung Yết thở gấp.
“Nghe đây, móc mắt bọn họ ra!” Lâm Chính phất tay.
“Vâng, Lâm chưởng môn!”
Người của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn lần lượt đáp lời và tiến lên trước.
“A?”, Nam Cung Yết sợ hãi gần như hôn mê. Những người còn lại lắc đầu quầy quậy, đầu óc quay cuồng, tưởng rằng mình nghe nhầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT