“Chúng ta đi thôi”, Tô Nhu nói.
“Được”, Lâm Chính thầm thở phào, vội vàng tắt âm thanh.
Đúng lúc này, người đàn ông vội vàng bước lên: “Đợi đã cô Tô, chúng tôi quyết định sẽ ký hợp đồng. Xin cô dừng bước”.
“Ông Tạ, có việc gì sao?”, Tô Nhu nhìn người đàn ông trung tuổi đang đi đến với vẻ mặt khó hiểu.
“Ồ, cô Tô, tôi nghĩ rằng đề nghị vừa rồi của cô rất có lý, yêu cầu của chúng tôi quả thực cũng có phần quá đáng, tôi nghĩ chúng ta nên thông cảm cho nhau thì tốt hơn. Như vậy nhé, chúng ta kí luôn hợp đồng, về đơn này tôi giao cho cô đi làm, thế nào?”, người đàn ông trung tuổi mỉm cười nói.
“Giao cho tôi?”, Tô Nhu tỏ ra bất ngờ nhưng nhìn thấy Lâm thần y ở bên, cô lập tức phản ứng lại.
Trước đó khi cô tới trang viên này, chủ nhân của trang viên liên tục hỏi cô có mối quan hệ gì với chủ tịch Lâm.
Tô Nhu đương nhiên phủ nhận mối quan hệ với chủ tịch Lâm, cũng chính vì vậy nên thái độ của chủ nhân trang viên đối với cô cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, thậm chí bắt đầu lựa chọn kĩ lưỡng về tờ đơn này, rõ ràng chỉ là một tờ đơn đơn giản nhưng lại làm nó trở nên phức tạp.
Tô Nhu vẫn luôn cho rằng mình làm sai ở bước nào đó, nghĩ đi nghĩ lại không ra. Hiện giờ xem ra hoá ra là về mặt này của Lâm thần y.
Tô Nhu hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Ông Tạ, thật sự xin lỗi, tờ đơn này vẫn nên bỏ đi, tôi không nhận nữa”.
Nói rồi cô toan rời đi.
“Cô Tô, đợi chút đã”, người đàn ông trung tuổi kia vội gọi nhưng không thể khiến Tô Nhu dừng bước.
Tô Nhu là một người con gái mạnh mẽ, đối phương đã đến từ chỗ chủ tịch Lâm thì cô không thể kí hợp đồng với đối phương được.
Người đàn ông trung tuổi thấy có vẻ không thể khuyên được cô nên chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, hay là chúng ta nói chuyện với nhau một chút”, người đàn ông trung tuổi nhoẻn miệng cười, mặt rõ vẻ nịnh bợ.
“Ông là ai?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
Người đàn ông trung tuổi sực nhớ ra và rút tấm danh thiếp từ trong túi quần đưa ra, miệng cười nói: “Chủ tịch Lâm, đây là danh thiếp của tôi, tôi cho rằng chúng ta có thể nói chuyện với nhau!”
Chỉ là…sự nhiệt tình của người đàn ông trung tuổi căn bản không hề được Lâm Chính chú ý đến. Anh cứ thế quay người bước ra khỏi trang viên cùng Tô Nhu.
“Chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm…”, người đàn ông trung tuổi lại lần nữa lên tiếng gọi.
Thế nhưng chẳng nhận được hồi đáp.
Mỗi ngày Lâm Chính đều gặp không ít người như vậy, không thể nào chú ý đến từng người được.
Sau khi rời khỏi trang viên, Lâm Chính mở cửa xe.
“Đi thôi!”, Lâm Chính nói.
“Vậy xe của tôi thì phải làm sao?”
“Cứ để ở đây trước đã, tôi muốn nói chuyện với cô một chút”, .
||||| Truyện đề cử:
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Lâm Chính nói đồng thời hướng ánh mắt nhìn tứ phía. Trong lòng anh thực sự vẫn luôn nghi ngờ đồng thời cũng đang đề phòng.
Nếu nói Nam Cung Phi Dương muốn ra tay với người bên cạnh anh thì không cần nghi ngờ gì thêm, chắc chắn người đó là Tô Nhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT