Lâm Chính quay qua nhìn thì thấy Mã Hải chỉ vào chân ông ta. Lâm Chính không chút do dự, anh đập mạnh xuống.

Rầm! Đường ống nứt vỡ, nước phụt lên bắn tung tóe. Đám đông mừng rỡ hô vang.

Nước phụt lên khiến nhiệt độ của tòa nhà giảm đi nhiều. Đám đông cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thế nhưng chỉ dựa vào lượng nước từ ống này thì không đủ dập lửa, thậm chí khó có thể kiểm soát được khi ngọn lửa lan càng lúc càng rộng.

Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên ấn mạnh lên ống nước đã bị vỡ và phát lực. Một dòng khí lưu kỳ lạ lan ra bên trong tòa nhà. Sau đó thì nước lập tức đóng băng và rơi xuống.

Cả tòa nhà bị bao phủ bởi một lớp băng. Đám đông trố tròn mắt. Mã Hải cũng vậy. Chẳng ai hiểu mô tê gì.

Lớp băng xuất hiện, ngọn lửa lập tức giảm nhỏ đi nhiều, Mã Hải cùng những người khác tiếp tục công việc dập lửa. Tầm hơn nửa tiếng sau cả tòa nhà về cơ bản đã được kiểm soát.

Tất cả mọi người đều thở phào. Bao gồm cả Lâm Chính. Anh buông ống nước ra, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Vừa rồi anh đã phải sử dụng không ít sức mạnh của mình. Nhưng cũng may là ngọn lửa đã được dập thành công.

Thế nhưng anh chưa kịp nghỉ ngơi thì điện thoại trong túi lại tiếp tục đổ chuông…

Lâm Chính không cần nhìn thì cũng biết là ai gọi tới. Anh lấy điện thoại ra, nhìn số và ấn nút.

“Chủ tịch Lâm vất vả rồi. Dập lửa đối với cậu chắc không dễ dàng gì nhỉ”, Nam Cung Phi Dương thản nhiên nói.

“Chơi lố rồi đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Chỉ mới bắt đầu thôi, thứ thú vị hơn đang nằm chờ phía sau đấy. Đương nhiên, nếu như cậu xé ngay hợp đồng thì đã không xảy ra chuyện gì rồi”.

Nói xong Nam Cung Phi Dương lại tắt máy. Đôi mắt Lâm Chính hừng hực sát khí. Anh nhét điện thoại vào trong túi, dựa lưng vào tường.

Hành động của Nam Cung Phi Dương đúng là nằm ngoài dự liệu của anh. Người này không ra tay với anh mà bắt đầu từ những thứ xung quanh anh. Như vậy còn đáng sợ hơn là đối đầu trực diện.

Hơn nữa Nam Cung Phi Dương cũng biết không dễ đối phó với thần y Lâm. Nếu đến cả Vạn đại sư và A Nghị còn bị anh xử lý dễ dàng như vậy thì việc bắt anh thần phục có lẽ sẽ khiến ông ta phải trả một cái giá rất lớn.

Đợi đã! Ra tay với những người xung quanh sao. Lâm Chính đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn đứng bật dậy.

“Mã Hải!”, Lâm Chính kêu lên.

“Chủ tịch Lâm, sao thế?”, Mã Hải đang giải trình với cảnh sát lập tức nhìn về phía anh.

“Mau, sắp xếp cho tôi một chiếc xe”, Lâm Chính hét lên và lao xuống dưới.

Mã Hải không dám chần chừ, vội vàng gọi điện thoại. Ngay lập tức, một chiếc Audi đỗ dưới lầu. Lâm Chính dính đầy mạt than lập tức chui vào xe và đạp chân ga. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tô Nhu.

Tút tút! Một lúc sau điện thoại mới được kết nối.

“Lâm Chính! Sao thế?”, Tô Nhu hỏi bằng giọng nghi ngờ.

“Em đang ở đâu”, Lâm Chính trầm giọng.

“Em đang ở ngoài bàn bạc với khách, có việc gì không?”

“Em ở đâu?

“Anh sao thế?”, Tô Nhu cảm nhận được điều gì đó không ổn nên lập tức hỏi.

“Mau nói cho anh biết em đang ở đâu?”, Lâm Chính gầm lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play