Có được núi đá tím đối với Lâm Chính mà nói là một tin tốt. Anh lập tức nói Mã Hải chuẩn bị công việc, dự định tới khai thác núi đá này.

Giờ này Lâm Chính nghèo lắm rồi.Đằng sau giá trị của núi đá tím thì cũng phải tốn một lượng tiền để khai thác. Và khoản tiền này không tránh được.

“Giữ kín chuyện này, khai thác cũng tiến hành bí mật, không được để người nhà Nam Cung biết. Nếu không, nhà họ sẽ không trả tiền đấu giá đâu. Hơn nữa, hợp đồng trong tay tôi cũng sẽ trở nên vô giá trị, không thể nào mà ràng buộc lợi ích của họ được”, Lâm Chính lên tiếng.

“Chủ tịch yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn cả rồi. Chúng tôi cũng nhanh chóng đưa Hà Mã Vinh ra nước ngoài, như vậy người nhà Nam Cung sẽ không thể tìm được”, Mã Hải cung kính nói.

“Vậy thì tốt…có điều làm vậy thì cũng hơi ác quá. Giá bình thường của núi đá này tầm khoảng một trăm tỉ tệ mà bị chúng ta mua với giá như vậy thì nghĩ lại đúng là hơi bất ngờ thật”, Lâm Chính nói.

Mã Hải cũng im lặng. Làm cũng đã làm rồi giờ còn nói như vậy thì có ích gì.

“Chủ tịch Lâm, hiện tại tài chính của công ty thắt nút. Chúng ta phải đề phòng hành động của thế gia Nam Cung. Nếu như lúc này mà họ ra tay thì chúng ta thật sự khó đỡ”.

“Nếu vậy thì phải nhanh có được tiền của nhà Nam Cung. Số tiền đó được rót vào đủ để chúng ta hòa hoãn được một thời gian”.

Lâm Chính cũng đồng tình: “Chuyện này để cho Khang Gia Hào và Kỷ Văn xử lý đi. Chúng ta không cần đòi nợ, dùng cách chính thống, hợp pháp tạo áp lực để bọn họ nhanh chóng trả tiền!”

“Vâng, chủ tịch!”

Lâm Chính giao thêm cho Mã Hải một số việc vặt rồi nhìn đồng hồ thấy đã là năm giờ chiều, thế là anh thu dọn, định tới chỗ Tô Nhu.

Thế nhưng khi vừa ra khỏi thang máy thì một bóng hình đi tới lao vào anh.

“Xin lỗi chủ tịch”, người này vội vàng xin lỗi sau đó đi về phía hầm để xe giống như vội về nhà. Lâm Chính không để ý, anh đang bước đi thì bỗng nhìn xuống thấy biển tên của ai bị rơi.

Là của nhân viên vừa rồi sao? Lâm Chính nhặt lên và vội chạy đuổi theo.

“Lý Gia Hào đợi đã, thẻ nhân viên này”, Lâm Chính nhìn thông tin trên biển tên và kêu lên. Thế nhưng Lý Gia Hào vẫn cứ lao đi giống như không hề nghe thấy tiếng gọi của Lâm Chính.

Lâm Chính cũng không phải là kẻ ngốc. Lúc này, anh đã cảm nhận được điều gì đó không ổn bèn dừng lại. Khi anh vừa dừng bước thì bỗng những chiếc xe màu đen đỗ ở xung quanh đột nhiên lao tới bao vây Lâm Chính…

Anh lập tức chau mày. Một bóng hình từ trên chiếc Rolls – Royce hiện ra khi cánh cửa được mở. Đó là một người đàn ông mặc vest, đang lắc nhẹ ly rượu vang và từ từ thưởng thức. Hành động nho nhã của người đàn ông khiến người này toát ra khí chất rất đặc biệt. Khí chất đó không hề giả tạo.

Người đàn ông nhấp một ngụm rượu rồi mới nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, nếu không bận tâm thì mời vào đây nói chuyên”.

“Nói chuyện cũng được nhưng phải cho tôi biết các người là ai chứ nhỉ”, Lâm Chính mỉm cười.

“Tôi tên Nam Cung Phi Dương, là chú hai của Nam Cung Yết! Chủ tịch Lâm, lần đầu gặp mặt. Thật vinh hạnh cho tôi”, người đàn ông cười thản nhiên.

“Tôi đoán cũng chỉ có các người mới vội tới tìm tôi như vậy. Sao thế? Các người đã gom đủ tiền chưa? Mang tới tận nơi à? Nếu là như vậy thì đúng ra tôi đã làm phiền các người rồi nhỉ”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm, tiền của cậu đều ở trên này cả”.

Nam Cung Phi Dương chậm rãi chỉ vào vị trí ngồi bên cạnh. Lâm Chính suy nghĩ. Anh không nói gì nhiều, chỉ bước tới ngồi vào trong chiếc Rolls Royce.

Cửa xe đóng lại. Nam Cung Phi Dương rót cho anh một ly.

“Có uống đá không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play