Nam Cung Yết lại cúi đầu xuống, không ho he tiếng nào.

Về mảng này thì quả thực trong nước không ai là đối thủ của Dương Hoa.

“Nhận hợp đồng này thì e là khó ăn nói với bên gia chủ”, người đàn ông trung niên thở dài nói.

“Đâu ai ngờ được thần y Lâm lại tham gia buổi đấu giá này, chúng ta cứ kể lại rõ ràng mọi chuyện, gia chủ là người sáng suốt, biết được nỗi khó xử của chúng ta thì sẽ không trách phạt đâu”, người đàn ông mặc vest nói.

“Chú hai, chú không hiểu về gia chủ đâu. Sự sáng suốt và độ lượng của gia chủ được xây dựng trên cơ sở tổn thất của gia tộc đủ nhỏ. Khi chúng ta phạm lỗi lớn thì ông ta sẽ không tha thứ. Huống hồ hợp đồng này đủ để khiến thế gia Nam Cung chúng ta đại thương nguyên khí. Chắc chắn gia tộc sẽ không tha cho tôi, thậm chí… cả chi chúng ta sẽ đều bị liên lụy”, người đàn ông trung niên lắc đầu.

Mọi người trong phòng đều rùng mình, da đầu tê dại.

Sắc mặt Nam Cung Yết trắng bệch, đôi môi run bần bật.

Hiển nhiên anh ta cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại tồi tệ như vậy…

“Anh cả, vậy anh định làm thế nào?”, người đàn ông mặc vest hỏi.

Người đàn ông trung niên không nói gì.

Người đàn ông mặc vest bình tĩnh nói: “Nếu anh đã kiêng dè thái độ của gia chủ như vậy, thì chúng ta cũng tỏ thái độ với ông ta, như vậy chẳng phải là xong sao?”.

“Tỏ thái độ với ông ta?”.

“Nếu chúng ta có thể giải quyết chuyện này kịp thời, cứu vãn tổn thất, thì chính là lấy công chuộc tội, gia chủ sẽ không làm khó chúng ta đâu”.

“Chú có cách cứu vãn mọi chuyện sao?”.

“Nếu đã không thể giải quyết chuyện này dựa vào mồm mép, vậy thì chỉ có thể dựa vào nắm đấm. Anh cả, để em đến Giang Thành một chuyến đi”, người đàn ông mặc vest đứng lên, bình tĩnh nói.

“Chú hai, chú định làm gì?”, người đàn ông trung niên hỏi.

“Lấy gậy ông đập lưng ông! Nếu thần y Lâm có thể ép chúng ta ký hợp đồng này, thì chắc là em cũng có thể ép cậu ta xé nó, đúng không nào?”.

Người đàn ông mặc vest nói xong, nhanh chân rời đi.

Người đàn ông trung niên lặng lẽ nhìn ông ra ta, khàn giọng nói.

“Phái những người tinh nhuệ nhất đi theo, giúp đỡ ông hai”.

“Vâng”.



Trong phòng làm việc ở trụ sở chính tập đoàn Dương Hoa.

Một người đàn ông xấu xí, mặc áo ba lỗ, sắc mặt hồng hào bước vào.

Anh ta xoa tay, vẻ mặt tươi cười, vừa vào đã gật đầu với Lâm Chính.

“Chào Chủ tịch Lâm! Ha ha, không ngờ tôi cũng có thể đích thân gặp được Chủ tịch Lâm, đúng là may mắn, may mắn quá, ha ha ha…”, người đàn ông xấu xí kia cười ha hả, sau đó đặt mông ngồi xuống sô pha.

“Này, giám đốc Mã, bảo người rót cho tôi chén trà”, người kia lớn tiếng nói.

Mã Hải đang đứng ở cửa nhíu mày, rất là bất mãn, đang định lên tiếng từ chối thì bị Lâm Chính ngăn lại.

“Đi đi”, Lâm Chính nói.

“Việc này… Vâng, Chủ tịch Lâm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play