Nhưng vô ích.

Lâm Chính phất tay.

Đôi mắt Vạn đại sư mở to, đứng phắt dậy.

Nỗi đau đớn ở bụng xé rách từng tế bào thần kinh của ông ta.

Nhưng ông ta bất chấp tất cả, xoay người, liều mạng chạy đi.

Lúc này mà muốn sống thì chỉ có thể dốc sức bỏ chạy.

Chỉ có điều…

Ông ta còn cơ hội bỏ chạy sao?

Mấy tên đàn em của Từ Thiên rút ra khẩu súng đen ngòm, chĩa vào Vạn đại sư.

Pằng pằng pằng…

Tiếng súng điếc tai vang lên.

Vạn đại sư đang chạy rùng mình một cái, đôi mắt mở lớn, cơ thể khựng lại.

Ông ta cố gắng muốn xoay người, để nhìn chàng trai kia, nhưng cơ thể vô lực không cho phép ông ta làm điều đó.

Phịch!

Vạn đại sư nặng nề ngã xuống đất, hoàn toàn bất động.

Nam Cung Yết đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, đầu óc trống rỗng.

Anh ta không thể ngờ được tên Lâm Chính này… lại điên cuồng như vậy.

Từ Thiên lái xe tới, dừng ở trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính lên xe.

“Đinh Mạo!”.

“Chủ tịch Lâm!”, Đinh Mạo vội vàng bước tới.

“Chuyện ở đây giao cho ông đấy, sau này chuyện của Thanh Đô do ông quản lý. Ông hãy sát sao hợp đồng này, có chuyện gì thì gọi cho tôi. Nếu thế gia Nam Cung có ý định vi phạm hợp đồng, thì báo với tôi ngay!”, Lâm Chính bình thản nói.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Đinh Mạo liên tục cúi người.

Choang!

Tiếng chén trà vỡ nát vang khắp trong ngoài căn phòng.

Lúc này, trong phòng ngoài phòng đứng đầy người.

Nam Cung Yết quỳ dưới đất, cúi đầu im lặng.

Bên cạnh anh ta là Nam Cung Nghị đã hôn mê bất tỉnh, cùng với mấy người khác của thế gia Nam Cung đang quỳ dưới đất, ai nấy run như cầy sấy.

Bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.

Không ai dám ngẩng đầu lên.

Bên trên, một người đàn ông trung niên để râu chữ bát, mặc Đường trang, đang đứng quay lưng về phía bọn họ.

Dưới đất là chén trà ấm trà đã bị ném vỡ, mảnh vụn văng tung tóe, nhìn rất bừa bộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play