“Cậu chủ, anh ấy nói cũng có lý. Mặc dù thực lực của A Nghị không tầm thường, nhưng thần y Lâm cũng có chiến tích huy hoàng. Nếu xem thường anh ta, e rằng sẽ chịu tổn thất!”.

“Không sai, cậu chủ, tốt nhất chúng ta vẫn nên có chuẩn bị trước!”.

Nam Cung Yết bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: “Các anh có tính toán gì không?”.

Một người nọ suy nghĩ một lúc rồi đi tới, ghé tai anh ta thì thầm vài câu.

Nam Cung Yết không khỏi sửng sốt, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Như vậy… có kịp không?”.

“Có lẽ là kịp, cậu chủ, dù thế nào cậu cũng phải thử xem sao. Nếu thành công, cậu sẽ là đại công thần của gia tộc! Không phải sao?”, người bên cạnh nói.

Nam Cung Yết khẽ nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Được! Vậy thì cứ làm thế đi! Các anh mau đi liên lạc!”.

“Được!”.

Người của thế gia Nam Cung lập tức chạy đi.

Tình hình của A Nghị rõ ràng là rất xấu.

Tất cả mọi người đều đã xem thường Lâm Chính.

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm! Nghe nói anh là song lệnh thiên kiêu, nay xem ra danh bất hư truyền!”, A Nghị nói.

“Anh đã biết tôi là song lệnh thiên kiêu, anh còn dám khiêu chiến tôi?”, Lâm Chính nói.

“Hừ! Nếu đánh bại được anh, tôi sẽ là song lệnh thiên kiêu, vì sao tôi không đấu một trận? Huống hồ, anh nghĩ tôi không đánh bại được anh sao?”, A Nghị lạnh lùng nói, sau đó lấy một bình sứ từ trong túi, đổ ra một viên đan hoàn, nhét thẳng vào miệng.

“Ồ?”.

Lâm Chính khẽ nhíu mày.

Người xung quanh ngạc nhiên vô cùng.

“Anh ta uống gì vậy?”.

“Không biết!”.

“Chẳng lẽ… là loại thuốc tăng cường thể chất nào đó?”.

“Tương tự như thuốc kích thích sao?”.

Lời kinh ngạc không ngừng vang lên.

Đám đông cũng trở nên hồi hộp.

Cơ thể A Nghị đột nhiên xảy ra một vài biến hóa nho nhỏ.

Hai tay anh ta dần dần hiện ra những đường gân màu đen, đồng thời gồ lên. Ngoài ra, hai mắt anh ta cũng dần dần chứa đầy tơ máu, giống như sư tử nổi giận, hơi thở của anh ta cũng nhanh hơn…

Người xung quanh kinh hãi há hốc miệng, tim đập mạnh.

Lâm Chính bình tĩnh quan sát.

“Chủ tịch Lâm?”.

Từ Thiên ở bên cảm giác không ổn, lo lắng gọi.

“Không sao, không cần lo lắng!”, Lâm Chính nói.

Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Từ Thiên vẫn đầy vẻ lo âu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play