“12 tỷ tệ!”, rất nhanh đã có người theo giá.

“13 tỷ tệ!”.

“14 tỷ tệ!”.



Mọi người mỗi lần báo giá toàn thêm vào cả tỷ tệ.

Số tiền đấu giá đáng sợ như vậy đã vượt quá sức tưởng tượng của nhiều người.

Từ Thiên ngồi trong phòng bao, trợn mắt há miệng.

Khoảnh khắc này, ông ta dường như mới ý thức được số tiền mà Lâm Chính có được nhờ bán Thu Huyền Hoa có vẻ không đủ để đấu giá theo kịp mọi người. Tính cả tiền mang theo mới có không đến 30 tỷ tệ. So tiền với những ông trùm này… thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Sắc mặt Từ Thiên có chút lúng túng, quay sang nhìn Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh, không có gì là lo lắng hay căng thẳng, tiếp tục nhìn chằm chằm bản hợp đồng kia.

Lẽ nào… Chủ tịch Lâm còn có cách gì sao?”.

Từ Thiên thầm nghĩ.

Đúng lúc này, trong phòng bao ở giữa bỗng vang lên một giọng nói.

“50 tỷ tệ!”.

Vừa dứt lời, mọi người vốn đang hùng hồn báo giá bỗng im bặt, hội trường đang sôi sục cũng trở nên im phăng phắc.

Ai nấy đều trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm phòng bao trên tầng hai, cảm thấy da đầu tê dại.

Giọng nói này… đến từ thế gia Nam Cung!

Cậu ba Nam Cung đã ra tay!

50 tỷ tệ!

Đây đúng là con số trên trời.

Vừa nghe thấy cái giá này, hầu hết mọi người đều bỏ cuộc.

Còn lại mấy người có thể theo giá thì cũng bắt đầu do dự.

Bởi vì nếu tiếp tục theo thì chính là không nể mặt cậu ba.

Nếu đắc tội với thế gia Nam Cung thì không phải chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể dẹp yên. Hơn nữa so về tiền của… ở đây có ai có thể so được với thế gia Nam Cung chứ? Lợi nhuận mỗi năm của mấy tập đoàn siêu cấp trong tay bọn họ là con số mà không ai có thể tưởng tượng được.

Nhất thời không ai ra giá nữa, nhưng ánh mắt bọn họ láo liên, bắt đầu do dự suy tính.

“Cậu ba ra giá 50 tỷ tệ, xin hỏi còn ai theo không?”, người chủ trì buổi đấu giá mỉm cười, nhìn phòng bao ở tầng hai một cái, rồi lớn tiếng nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám theo giá.

“Cậu ba, chắc là không có vấn đề gì lớn”.

Trong phòng bao, một người đàn ông trung niên mỉm cười nói.

“Danh tiếng của thế gia Nam Cung rành rành ra đó, dù là gia tộc nào ở trong nước thì ít nhiều cũng phải nể mặt tôi”, cậu ba Nam Cung mỉm cười đáp: “Tôi đã nói rồi, 50 tỷ tệ là có thể lấy được, nhưng mấy lão già trong gia tộc cứ không tin. Lần này cũng coi như vả thẳng mặt cho bọn họ biết”.

“Ha ha, năng lực của cậu ba thì còn gì phải bàn cãi chứ?”.

“Ai dám đối đầu với thế gia Nam Cung nào?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play