“Đây là độ cao thực lực hiện nay của Dương Hoa!”.

Nói xong, ông ta lại thêm một cuốn sách nữa, đặt lên trên đỉnh.

“Đây là độ cao thực lực sau khi có được mỏ đá tím!”.

Đơn giản rõ ràng, nhưng lại vô cùng đáng kinh ngạc.

“Buổi đấu giá lúc nào bắt đầu?”, Lâm Chính khẽ giọng hỏi.

“Hai giờ chiều này, ở phòng triển lãm quốc tế Thanh Đô!”.

“Chuẩn bị máy bay, đi một chuyến”.

“Chủ tịch Lâm, sợ là chúng ta… chúng ta không có nhiều tiền như vậy!”, Mã Hải vội nói.

Mặc dù công ty vẫn còn tài sản mười tỷ, nhưng nếu sử dụng số tiền này, một khi chuỗi tài chính bị đứt sẽ là đòn chí mạng đối với sự vận hành của cả công ty…

“Yên tâm, tiền không đủ thì tôi còn thứ khác!”, Lâm Chính bình thản nói.

“Thứ khác?”.

Mã Hải ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Ông hãy mau chóng liên hệ với bên đấu giá, tôi có vài thứ muốn giao cho họ đấu giá, lợi nhuận sau khi đấu giá được có lẽ đủ để chúng ta tranh đoạt mỏ đá tím”.

“Được, được! Chủ tịch Lâm, cậu chờ chút, tôi sẽ liên hệ ngay!”.

Mã Hải vô cùng kích động, lập tức chạy đi.

Chốc lát sau, Mã Hải quay lại.

“Chủ tịch Lâm, bên kia đã nhận được tin, bọn họ sẽ chuẩn bị nghi thức chào đón cậu đến!”.

“Nói với họ là không cần, tôi muốn khiêm tốn một chút”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Lâm Chính dùng bữa trưa, nghỉ ngơi một lát ở công ty, sau đó đi cùng Từ Thiên tới sân bay Giang Thành.

Bọn họ lên máy bay tư nhân, bay thẳng đến sân bay Thanh Đô.

Trên máy bay, Từ Thiên muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì thì nói thẳng đi, nín nghẹn suốt đoạn đường không khó chịu hay sao?”, Lâm Chính uống ngụm rượu vang, bắt chéo hai chân xem báo.

“Chuyện đó… Chủ tịch Lâm, cậu thật sự có hứng thú với mỏ đá tím sao?”.

“Sao vậy?”, Lâm Chính đặt báo xuống, quái lạ nhìn ông ta.

“Là thế này, tôi nhận được tin, nói rằng có thể bên trong mỏ đá tím có bảo bối đặc biệt, do đó không ít tập đoàn tài chính muốn có được mỏ đá tím, thậm chí…”.

“Thậm chí sao?”.

“Thậm chí còn có một vài gia tộc ẩn thế!”.

“Gia tộc ẩn thế? Chẳng lẽ… thế gia Nam Cung cũng tham dự?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

Nếu vậy thì không dễ.

“Chuyện này tôi không rõ, nhưng tôi nghĩ mỏ đá tím đó… chắc chắn không dễ lấy được!”.

“Nếu không lấy được thì thôi, lần này chỉ có thể nói là một lần thăm dò, xem xem có thể lấy được không. Nếu lấy được thì lời to, nếu không lấy được thì cũng chỉ mất thời gian một buổi chiều, không sao”, Lâm Chính bình thản nói.

“Vậy thì được!”, Từ Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play