Vì chuyển động cơ thể ảnh hưởng đến vết thương, cơn đau kịch liệt khiến cả người anh ta run rẩy không ngừng.

Nhưng Lâm Chi Hằng vẫn không từ bỏ.

Hai tay anh ta đã gãy, xương sườn đã nứt, nhưng hai chân anh ta không hề hấn gì.

Anh ta cúi thấp đầu, dùng đầu gối chống mặt đất, lại đứng dậy từng chút một.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đồng tử trong mắt Lâm Chính cũng dãn ra.

Phải có ý chí mạnh đến mức nào mới làm được như thế.

Tất cả mọi người đều không khỏi khâm phục nghị lực của Lâm Chi Hằng.

Nhưng, trong lòng Lâm Chính lại dâng lên thù hận và căm ghét!

Càng như thế, anh lại càng hận!

“Thần y Lâm, chiến… chiến nào!”, Lâm Chi Hằng vừa thở hổn hển vừa cười nói.

Một giây sau, Lâm Chính đã xuất hiện trước mặt anh ta, không đợi anh ta phản ứng đã bóp lấy cổ anh ta, nhấc lên bằng một tay.

Vẻ mặt của Lâm Chi Hằng lập tức méo mó, cả người run rẩy không ngừng. Anh ta muốn giãy giụa, nhưng lại cực kỳ gian nan.

“Vì nhà họ Lâm đó, đáng sao?”, Lâm Chính đỏ hai mắt, khẽ giọng quát.

“Tôi… tôi họ Lâm! Có gì mà đáng với không đáng…”, Lâm Chi Hằng khó khăn hét lên.

“Thế nên, chú chắc là mình muốn đấu với tôi?”, Lâm Chính quát lên, nắm đấm còn lại cũng đang run rẩy kịch liệt.

Chỉ cần anh vung nắm đấm lên, đánh về phía đầu Lâm Chi Hằng, đầu Lâm Chi Hằng sẽ biến nát vụn ngay lập tức.

Đến lúc đó, Lâm Chi Hằng chắc chắn sẽ chết, không ai có thể cứu được.

Lâm Chính rất đau khổ.

Anh không muốn giết chết người này!

Nhưng nghĩ tới người này liều mạng vì nhà họ Lâm, trong lòng anh dâng lên lửa giận và thù oán vô tận.

Một gia tộc như vậy… đáng để liều mạng hay sao?

Hoàn toàn không đáng!

Trong mắt Lâm Chính tràn ngập thù hận!

Anh tin rằng mình sắp không nhịn nổi nữa!

Không phải anh không cho Lâm Chi Hằng cơ hội! Mà là Lâm Chi Hằng đã lựa chọn từ bỏ.

Toàn thân Lâm Chính run rẩy nhè nhẹ, nắm đấm vung lên mạnh mẽ.

Rõ ràng cả người tràn đầy sát ý, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không xuống tay được.

Lâm Chi Hằng cũng nghi hoặc, không hiểu vì sao thần y Lâm lại băn khoăn như vậy.

Anh ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn đôi mắt đỏ máu của Lâm Chính.

Đột nhiên, anh ta giống như sinh ra ảo giác, miệng vô thức gọi một tiếng yếu ớt.

“Tiểu Chính?”.

Anh ta vừa dứt lời, đồng tử của Lâm Chính đột nhiên dao động, sát ý dịu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play