“Không đưa được phía Lâm Tử Yến quay về thì cậu nghĩ rằng tôi sẽ về nhà họ Lâm sao? Huống hồ một đối thủ mạnh như cậu ở đây, hôm nay lão tử tình nguyện chiến một phen, cứ thế mà đi không cam lòng!”

Lâm Chi Hằng bật cười ha ha cứ thế xắn tay áo rồi lại bày ra bộ dạng chiến đấu.

Lần này anh ta không có ý định nương tay nữa mà dùng hết sức xông lên.

Lâm Chính thấy đôi mắt hưng phấn và khuôn miệng nhếch lên của Lâm Chi Hằng thì chỉ biết thở dài: “Được, chú đã muốn chiến thì tôi chiến với chú vậy!”

“Đến đi, tiểu tử”, Lâm Chi Hằng hô lên.

Lâm Chính sải bước về phía Lâm Chi Hằng. Đi được vài bước thì bắt đầu chạy.

Chạy chưa được vài bước thì đôi chân lại thay đổi trạng thái.

Roẹt!

Người lại biến mất. Đây là tốc độ nhanh tới mức sau khi đạt tới một loại cảnh giới nào đó.

Lâm Chi Hằng lập tức nhướng tai, mắt quan sát sáu con đường tìm kiếm vị trí của Lâm Chính.

Xung quanh chỉ có từng cơn gió thổi qua, từng cơn gió không ngừng quấn quanh anh ta, vô cùng khủng khiếp. Cát và đá quanh đó đều bị thổi bay.

Đột nhiên, Lâm Chi Hằng hô to, tung một đấm về phía cơn gió ngay gần mình.

“Cậu ở đây!”, lời vừa dứt, nắm đấm khí thế của anh ta đã chạm phải một vật cứng.

Luồng gió tứ phía ngưng thổi.

Lúc này, nắm đấm của Lâm Chi Hằng vừa hay chạm trúng đầu Lâm Chính.

Lâm Chính dừng lại, đôi mắt như thanh kiếm sắc lạnh nhìn anh ta.

“Tiểu tử, hãy nhìn hồng hồng thập nhị quyền của ta đây”, Lâm Chi Hằng hô to, đôi tay hất mạnh, nắm tay như tăng thêm sức mạnh đánh ra hàng trăm quyền.

Thế nhưng Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh không né tránh mà dùng hai tay tiếp chiêu.

Bịch, bịch, bịch…

Lòng bàn tay anh bắt chuẩn từng quyền đánh của Lâm Chi Hằng, cho dù là quyền đánh hung hãn đến đâu, quyền phong thô bạo đến đâu thì giây phút va vào lòng bàn tay Lâm Chính cũng đều bị hoá giải tan biến hết.

Trong chốc lát có thể gạt đi hàng nghìn quyền khiến Lâm Chi Hằng không thể nào làm Lâm Chính bị thương.

Lâm Chi Hằng không khỏi thở dài, anh ta cũng biết đòn công kích của mình không hề có bất cứ tác dụng nào bèn di chuyển chân né tránh các đòn công kích từ Lâm Chính.

Thế nhưng chân anh ta vừa nhấc lên đã bị một cước của Lâm Chính đạp vào, sau đó Lâm Chính khom lưng chặn đứng đầu gối của Lâm Chi Hằng.

Lâm Chi Hằng hít sâu vội hành động nhưng trước sức mạnh này, anh ta gần như không phải đối thủ của Lâm Chính. Toàn bộ mọi đòn công kích đều bị hoá giải, tất cả đều bị chặn đứng.

Đây là sự uất ức thế nào chứ.

Trong tình huống cấp bách này, Lâm Chi Hằng cũng không còn quan tâm nhiều, cứ thế hất đầu đập luôn về phía đầu của Lâm Chính.

Lâm Chính không ngăn lại mà thuận thế lùi về sau né tránh cú va chạm và giữ khoảng cách với Lâm Chi Hằng.

Hai bên trông không phân thắng bại nhưng Lâm Chi Hằng biết bản thân mình hoàn toàn bị đối phương đùa giỡn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play