Giọng nói quen thuộc nhưng Lâm Chính đã không hề nghe giọng nói này vài năm rồi.

“Phải”, Lâm Chính gật đầu.

“Nể tình cậu cũng họ Lâm, thả người nhà họ Lâm ra thì tôi không tính toán với cậu nữa”, Lâm Chi Hằng nói.

Lâm Chính không đáp lời, chỉ nhìn lên bầu trời bên trên sườn núi mà đáp: “Chúng ta tới đó giải quyết”.

“Giải quyết?”

Lâm Chi Hằng hơi bất ngờ: “Sao? Cậu muốn đánh với tôi?”

“Đánh bại tôi thì mới có thể đưa người nhà họ Lâm đi bình yên vô sự”.

“Lâm thần y, tôi từng nghe nói cậu là thiếu niên có tài, y thuật vô song, tôi rất khâm phục một thanh niên anh tuấn như cậu, có điều tôi không nghĩ rằng cậu sẽ là đối thủ của tôi. Nếu cậu muốn giao đấu với tôi thì e rằng sẽ phải chịu thiệt”, Lâm Chi Hằng điềm tĩnh nói.

“Lâm Chi Hằng, Hắc Long trong Thiên Long Đường của nhà họ Lâm tinh nhuệ. Từ xưa nơi này vốn dĩ đã là nơi thẩm tra của Hình Kính Ti trong nhà họ Lâm, nhưng vì sau một vụ thẩm tra bị nhà họ Lâm tước chức vị, đồng thời bị phạt làm khổ lao trong nhà củi, thời gian là năm năm. Sau này, vì võ đạo cao cường, lại được nhà họ Lâm dùng tới, được đưa vào Thiên Long Đường chinh chiến cho nhà họ Lâm. Những năm nay, một mình anh đã giết tổng cộng ba mươi bảy kẻ địch của nhà họ Lâm. Những kẻ địch này đều là kẻ mạnh tuyệt đỉnh, còn anh cũng vì những chiến tích lừng lẫy tứ phương mà được phong làm Hắc Long!”, Lâm Chính chậm rãi nói.

Nghe vậy, Lâm Chi Hằng không khỏi sững sờ.

Những chiến tích đó của anh ta không phải bí mật, chỉ cần điều tra là rõ. Thế nhưng chuyện thẩm tra của Hình Kính Ti thì vị Lâm thần y này biết từ đâu?

Đây chẳng phải là thông tin mà người thường có thể dò la được.

“Sao cậu biết được những chuyện này?”, Lâm Chi Hằng khản giọng.

“Trên đời này có chuyện gì mà Lâm thần y tôi không biết sao?”, Lâm Chính vẫn tỏ thái độ thản nhiên.

“Một tiểu tử thú vị”.

Lâm Chi Hằng gật đầu: “Đã vậy thì được, tôi và cậu đấu một trận. Nếu tôi thắng thì cậu phải giao phía Lâm Tử Yến cho tôi. Nếu tôi thua, tuỳ cậu xử lý!”

Lâm Chính không nói gì, bay lên trời cao giống như con chim yến bay vào khoảng không trên sườn núi.

“Khinh công tốt”.

Lâm Chi Hằng hô lên một tiếng rồi cũng nhảy vọt lên, đáp ở thiên không.

Nhóm người phía Cung Hỉ Vân, Tô Nhu vội vàng xuống xe quan sát.

Hai người đứng vững.

Lâm Chi Hằng lập tức vào thế, có điều anh ta chỉ vươn một tay về trước dò la, tay còn lại lại để phía sau.

“Sao vậy? Anh không ùng hết sức?”, Lâm Chính hỏi với giọng hiếu kì.

“Suy cho cùng thì cậu cũng là hậu bối, tôi nhường cậu”, Lâm Chi Hằng điềm tĩnh đáp.

“Vậy thì anh có lẽ phải hối hận rồi!”

Đôi mắt Lâm Chính lạnh dần, anh giơ một tay lên, tay còn lại xoa vào cánh tay.

Vù, vù, vù…

Một luồng ánh sáng loé lên, chỉ thấy trên cánh tay của anh có một từng châm màu bạc…

Lâm Chi Hằng thở gấp.

Lâm Chính gần như không định nương tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play