Người nhà họ Lâm đảo mắt nhìn người con gái đang run rẩy và lên tiếng hỏi.

“Yên tâm, chỉ là doạ tên ăn hại kia thôi. Tô Nhu này còn lợi dụng được, nếu như tên đó không nhượng bộ thì chúng ta đưa cô ta tới tìm chủ tịch Lâm. Tôi nghĩ rằng chủ tịch Lâm vẫn còn quan tâm tới cô ta, không đến mức vì hạng mục này mà từ bỏ cô ta”, Lâm Tử Yến cười nói.

“Mẹ kiếp, đúng là tức chết đi được. Tên vô dụng kia đúng là hạng yếu đuối, vợ mình bị người khác nhòm ngó đến, lại bị cắm cái sừng to lên đầu như vậy mà vẫn nhịn được, coi như không có chuyện gì xảy ra. Loại người này có vào nhà họ Lâm thì cũng khiến người ta mất mặt”.

“Cậu thật sự cho rằng hắn có thể vào được nhà họ Lâm sao? Cậu nghĩ nhiều rồi, cho dù tôi đồng ý thì mấy vị khác của nhà họ Lâm cũng không thể nào đồng ý, thậm chí tên Lâm Chính này có thể sống hay không cũng còn chưa biết”, Lâm Tử Yến bật cười thành tiếng.

Mấy người nhà họ Lâm đứng quanh đó đều thẫn thờ.

Trong đó có một người thận trọng, hỏi: “Thưa cô, ý cô là…”

“Có một số chuyện biết là được, đừng nói ra, nếu không thì mọi người cũng sẽ gặp đen đủi và tôi cũng thế”, Lâm Tử Yến cười nhạt.

Tất cả mọi người lập tức im bặt, gần như nghĩ ra gì đó nên trên khuôn mặt rõ vẻ kiêng dè…

Không lâu sau đó.

Kít…

Một chiếc xe Bentley đi tới trước cửa chính của Nha Sơn Tự.

Người nhà họ Lâm đưa mắt nhìn.

Biển số xe đó…chính là biển số xe của Dương Hoa

Cửa xe mở ra.

Lâm Chính hoá thành khuôn mặt của chủ tịch Lâm bước từ trên xe xuống, còn đi cùng với vài thành viên tiểu đội Ám Ưng.

Người nhà họ Lâm vừa nhìn thấy thì đều thẫn thờ.

“Chủ tịch Lâm?”

Lâm Tử Yến cũng sững người, vội chui từ trong xe ra ngoài.

Lâm Chính cởi bỏ áo khoác ngoài, vứt xuống đất, khuôn mặt vô tình bước về phía Lâm Tử Yến.

Thấy dáng vẻ khí thế hùng hồn đó của Lâm Chính, sắc mặt Lâm Tử Yến khó coi thấy rõ.

Đột nhiên cô ta giống như nhớ ra gì đó.

“Lẽ nào…những người trước đó của nhà họ Lâm đều bị người của Dương Hoa xử lý? Chủ tịch Lâm…vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta?”

Lâm Tử Yến phản ứng lại, toàn thân run rẩy, hởi thở gấp gáp: “Cẩn thận, chuẩn bị ra tay! Nhanh!”

Người nhà họ Lâm ở xung quanh lên tiếng, tất cả đều tập hợp lại.

Lâm Tử Yến cũng đặt tay lên hông.

Ở đó có một khẩu súng nhỏ được thiết kế tinh xảo.

Mặc dù cô ta cũng là võ sĩ, nhưng thực lực của chủ tịch Lâm thế nào cô ta đã nghe nói từ lâu, cô ta không cho rằng mình có thể chiến thắng những y võ mạnh mẽ về kĩ thuật võ vì vậy cô ta không thể không nhờ tới uy lực của những viên đạn.

“Đứng lại!”

Lâm Chính càng lúc càng tiến lại gần, một luồng áp lực vô hình đè nén lên người Lâm Tử Yến, cô ta thực sự không thể nào trụ được nên lập tức la lớn.

Lâm Chính dừng bước, thản nhiên nhìn cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play