“Sao vậy Chủ tịch Cư? Đêm qua ngủ không ngon à?”, Lâm Chính đưa mắt nhìn ông ta, bình thản hỏi.

“Cũng bình thường”.

Cư Nam An nặn ra một nụ cười.

“Đã sắp xếp xong cho người nhà họ Cư rồi chứ?”.

“Được bảy tám phần rồi, cũng may có Chủ tịch Lâm bảo vệ người nhà tôi an toàn, nếu không chưa chắc chúng tôi có thể đến được Giang Thành dễ dàng như vậy”, Cư Nam An nói.

“Đây là chuyện nên làm mà, dù sao bây giờ ông cũng phục vụ cho tôi. Nhưng Chủ tịch Cư này, chúng ta đã đến mức này rồi thì liệu có thể thẳng thắn với nhau được chưa?”, Lâm Chính bỗng nói.

“Thẳng thắn với nhau?”, Cư Nam An sửng sốt, lập tức hiểu ý của Lâm Chính, khàn giọng nói: “Chủ tịch Lâm muốn biết gì thì cứ hỏi đi, tôi biết gì sẽ nói hết với cậu”.

Lúc này thì Cư Nam An không thể giấu giếm gì nữa.

“Rốt cuộc người đứng sau ông là ai?”, Lâm Chính ghé lại gần Cư Nam An, khàn giọng hỏi.

Cư Nam An trầm mặc một lúc rồi bình tĩnh đáp: “Chủ tịch Lâm, cậu đã từng nghe tới thế gia Nam Cung chưa?”.

“Nam Cung?”, Lâm Chính ù ù cạc cạc, sau đó lắc đầu: “Người của họ Nam Cung thì có, nhưng gia tộc này… tôi chưa từng nghe nói”.

“Chủ tịch Lâm chưa từng nghe nói cũng là bình thường, bởi vì đây là một gia tộc lánh đời, bọn họ sẽ không xuất hiện trước mắt người khác”.

“Nói vậy là người đứng sau ông chính là thế gia Nam Cung?”.

“Đúng vậy”.

“Bọn họ có thế lực rất lớn sao?”.

“Cậu nghĩ Chính Hoa của tôi có tầm ảnh hưởng như thế nào ở trong nước?”.

“Rất lớn, coi như đứng đầu ngành này của ông”.

“Đúng vậy, tôi theo cậu là tổn thất rất lớn của thế gia Nam Cung, nhưng… còn lâu mới đến mức khiến bọn họ đại thương nguyên khí. Bởi vì theo tôi được biết, thế gia Nam Cung còn nắm trong tay công ty Kỹ thuật Phi Dược, tập đoàn Trúc Mộng, công ty Bắc Cực Hùng và công ty Thiên Độ… Chủ tịch Lâm, cậu có biết như vậy nghĩa là gì không?”, Cư Nam An nói.

Lâm Chính nghe thấy thế không khỏi sững sờ.

“Đây là sự thật sao…”

“Hoàn toàn chính xác, hiện giờ cổ đông lớn nhất của những công ty này đều là người của thế gia Nam Cung. Thực ra nói một cách nghiêm túc, thì tôi cũng là một chi nhánh của bọn họ, để che tai mắt nên tôi mới đổi họ”.

Lâm Chính nghe thấy thế liền rơi vào trầm mặc.

Anh chưa từng nghĩ thế gia Nam Cung này lại có thế lực khổng lồ như vậy.

“Chủ tịch Lâm, nếu cậu cảm thấy sợ hãi hay hốn hận, thì bây giờ vẫn còn kịp”, Cư Nam An nhìn Lâm Chính chằm chằm, khàn giọng nói.

Tuy Cư Nam An đã đi theo Lâm Chính, nhưng dù sao vẫn là người rất khôn ngoan.

Trước kia là ông ta bất đắc dĩ, còn bây giờ ông ta muốn xem thái độ và căn cơ của Lâm Chính như thế nào.

Nếu Lâm Chính sợ hãi, thì ông ta sẽ lập tức khuyên Lâm Chính đầu hàng.

Nếu ông ta khuyên hàng thành công, khiến Lâm Chính quy thuận thế gia Nam Cung, thì ông ta sẽ không còn là kẻ phản bội của thế gia Nam Cung nữa, mà là đại công thần, vừa được danh vừa được lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play