Nếu mà ai gặp lần đầu thì sẽ cảm thấy kinh ngạc lắm. Thế nhưng Lâm Chính không hề nhớ là tửu lượng của cô ấy tốt đến vậy mà.
Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề. Lâm Chính chau mày nhưng không nói gì. Anh chỉ mỉm cười rồi uống tiếp.
Từng người nhà họ Lạc không ngừng mời rượu anh. Tầm một lúc thôi mà Lâm Chính đã uống hơn mười chén rượu. Thế nhưng anh vẫn không có dấu hiệu say.
Dù sao thì cơ thể anh đã biến đổi sau một thời gian dài dùng thuốc, bạch độc bất nhập nên đối với chút cồn này anh rất hiếm khi bị say. .
Truyện Đông PhươngLạc Thiên thấy vậy bèn ra hiệu cho Lạc Bắc Minh. Ôn ta khẽ gật đầu. Thế là Lạc Thiên lại nâng ly mời Lâm Chính: “Ấy hình như uống hết rồi. Chúng ta có nên đổi loại rượu khác không?”, Lạc Thiên nói với vẻ bất lực.
“Được!”, Lâm Chính không hề từ chối, lập tức gật đầu đồng ý. Thế là Lạc Thiên cho người mang một bình rượu lớn ra. Loại này khác với loại trước đó. Họ lại tiếp tục uống.
Bình rượu này vẫn là rượu thuốc, mùi vẫn khá nặng. Lâm Chính không biết Lạc Thiên và Lạc Bắc Minh định là gì, thế nhưng dựa vào chút rượu này mà muốn hạ gục anh thì chắc còn khướt. Tuy nhiên để cho vừa lòng đối phương thì Lâm Chính quyết định giả vờ say.
Anh không ngờ sau khi uống cạn chén rượu này thì một cơn nóng đột nhiên trỗi dậy từ bụng của anh.
Cái gì? Lâm Chính cảm thấy tim đập mạnh, anh lẳng lặng bắt mạch mình. Cái gì thế này? Lúc này kinh mạch của anh đã bị rối loạn, cả người hừng hực.
Hỏng rồi! Anh nhìn xuống, nếu như chỉ uống riêng chén rượu này thì không thành vấn đề nhưng dược lực trong loại rượu này vừa hay lại kết hợp được với dược lực trong loại rượu trước đó anh uống.
Trình độ về y thuật của Lâm Chính đương nhiên không tầm thường.
Thực ra thành phần của loại rượu trước đó, anh ngửi một cái là nhận ra, cũng biết nó vô hại nên mới yên tâm uống.
Loại rượu này… cũng vậy.
Lâm Chính biết rõ các thành phần trong rượu, cũng không nghĩ là nó có hại, nên cũng uống cùng Lạc Thiên.
Nhưng không ngờ vừa uống được một ly thì mạch tượng hỗn loạn, máu chảy rần rật, cả người trở nên nóng nảy bất an.
Lâm Chính lập tức hiểu ra.
Thực ra trong rượu này… còn thêm một loại dược liệu, nó không màu không vị, bỏ vào rượu rất khó phát giác.
Cũng chính dược liệu này khiến nồng độ cồn của hai loại rượu bắt đầu phát tác, khiến cơ thể Lâm Chính xuất hiện tình trạng khác thường.
Đúng là khó lòng phòng bị!
Không ngờ nhà họ Lạc còn có chiêu này.
Nhưng cũng đúng thôi, dù sao nhà họ Lạc cũng là thế gia Đông y, sự hiểu biết của bọn họ về Đông y đứng đầu cả nước.
Thế gia Đông y như vậy đương nhiên sẽ có một số linh đan diệu dược mà ngay cả Lâm Chính cũng không tưởng tượng được…
Nhưng cho dù là vậy, thì Lâm Chính vẫn chưa đến mức mất khống chế.
Anh âm thầm dùng tay ấn vào mấy huyệt vị trên người để làm giảm triệu chứng, sau đó giả vờ say, nói líu cả lưỡi: “Rượu… rượu này ngon đấy… Nào… rót đầy đi, Tiểu Thiên, chúng ta tiếp tục cạn chén…”
“Được”.
Hai mắt Lạc Thiên sáng lên, vội vàng rót rượu, rồi cầm chén rượu lên, một hơi cạn sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT