Nói đến đây, Cư Nam An lại thở dài một tiếng.
“Nhưng chuyện này không thể xóa bỏ tổn thất và tổn thương mà nhà họ Cư và Chính Hoa đã gây ra cho tôi! Cư Nam An, tôi hiểu hoàn cảnh của ông, cũng biết ông sốt sắng muốn làm nên sự nghiệp, để còn dễ bề ăn nói với người đứng đằng sau ông. Nhưng như tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến tôi!”, Lâm Chính nói.
“Vậy là Chủ tịch Lâm vẫn quyết định ra tay với chúng tôi?”, Cư Nam An vẩy thuốc lá trong tay, nhíu mày hỏi.
“Nếu không, ông hi vọng tôi sẽ làm gì? Xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao?”, ánh mắt Lâm Chính dần lạnh đi, trên mặt cũng tràn ngập vẻ dữ tợn.
“Chủ tịch Lâm, cậu muốn dồn nhà họ Cư đến đường cùng sao? Nếu vậy, tôi sẽ nói cho cậu hay, trước khi người đứng đằng sau tôi muốn thay thế tôi, tôi nhất định phải liều một trận sống mái với Dương Hoa! Cậu muốn cắn miếng thịt từ tôi sao? Hừ, vậy thì cậu hãy chuẩn bị tinh thần sẽ đổ máu đi!”.
Cư Nam An quát lên, sau đó đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Ông Cư, chờ đã”, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
“Sao? Chủ tịch Lâm còn cao kiến gì à?”, Cư Nam An lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính, không vui hỏi.
“Tôi cho ông hai con đường để lựa chọn!”, Lâm Chính cười nói.
“Hai con đường gì?”, Cư Nam An nhíu mày hỏi.
“Thứ nhất, lập tức đưa Chính Hoa của ông sáp nhập Dương Hoa của tôi. Nếu vậy, tôi có thể bảo đảm nhà họ Cư các ông vẫn có quyền nắm giữ Chính Hoa. Còn ông vẫn là chủ tịch của Chính Hoa, vẫn được vô số người gọi là Chủ tịch Cư!”, Lâm Chính nói.
Anh dứt lời, Cư Nam An và Cư Chí Cường đều ngạc nhiên.
Hai người há to miệng, mở to mắt nhìn Lâm Chính, đầu óc ai nấy đều không kịp vận chuyển.
“Thứ hai… thứ hai thì sao?”, Cư Nam An run rẩy hỏi.
“Thứ hai là ông mặc kệ tất cả, đợi Dương Hoa bắt đầu xâm chiếm Chính Hoa của ông, người phía sau ông thay ông xuống, nhà họ Cư các ông cũng hoàn toàn biến mất khỏi giới thương mại Hoa Quốc, sau này sẽ không còn ai nhớ tới cái tên Cư Nam An, mọi nỗ lực của ông cho Chính Hoa những năm qua cũng sẽ chỉ là trải đường cho người khác, vun đắp cho người sẽ thay ông nắm giữ Chính Hoa!”, Lâm Chính nói tiếp.
Anh dứt lời, Cư Nam An im lặng. .
||||| Truyện đề cử:
[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Hiển nhiên, những lời nói của Lâm Chính đã chọc trúng điểm yếu của ông ta.
Ông ta đứng yên tại chỗ hơn mười phút, giống như tượng điêu khắc, không hề động đậy, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Bố…”.
Cư Chí Cường cẩn thận gọi.
Nhưng… Cư Nam An hoàn toàn không để ý đến anh ta.
Cư Chí Cường hơi sốt ruột.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh.
Cung Hỉ Vân cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng áp lực.
Không biết qua bao lâu, Cư Nam An mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, cậu biết người đứng sau tôi… có sức mạnh lớn thế nào không? Cậu cảm thấy cậu có thể đối phó được người đó không?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT