Thông tin chất như núi. Lâm Chính chỉ liếc nhìn và thở dài. Anh đã sớm tính đến chuyện này. Rằng một khi đánh bại được Thiên Hằng của Nhậm Quy thì Dương Hoa sẽ trở thành đầu rồng trong nước và không ai có thể ngăn cản anh được nữa. Nhưng…đó chưa hẳn là điều Lâm Chính mong muốn.

“Ăn tối thì thôi, phỏng vấn cũng lùi lại cho tôi. Tôi không có hứng thú. Còn việc hợp tác thì ông thấy cái nào có lợi cho Dương Hoa thì xử lý giúp tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vâng chủ tich”, Mã Hải gật đầu.

Lâm Chính nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 5h chiều, tới giờ cơm rồi. Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông. Anh liếc nhìn, là Tô Nhu.

“Tô Nhu, sao thế?”, Lâm Chính ấn nút nghe.

“Anh ở đâu, đi ăn cơm thôi”, giọng của Tô Nhu nghe khá nhẹ nhàng.

“Em muốn ăn ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần, anh có biết không? Em ở đó đợi anh”.

“Được! Giờ anh đi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó tắt máy.

“Cậu có cần tôi đưa đi không?”, Mã Hải hỏi.

“Không cần đâu, tôi tự lái xe”.

“Cậu muốn xe gì? Alto hay là…

“Thôi khỏi, Lamborghini đi, dù sao thì tôi cũng nói với cô ấy tôi là chủ tịch Lâm rồi. Cô ấy không tin thì thôi vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi khoác áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc. Mã Hải im lặng nhìn theo bóng lưng anh rời đi.

Lâm Chính nhanh chóng lái Lamborghini tới nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần. Có không ít người để ý tới chiếc xe của anh.

Lúc bước vào nhà hàng, anh thấy Tô Nhu và Lạc Thiên đang trò chuyện vô cùng sôi nổi. Thấy anh tới, Lạc Thiên lập tức đứng bật dậy chạy tới kéo tay anh.

“Lâm Chính! Hôm nay anh xử lý mọi chuyện quá hoàn hảo!’, Lâm Chính cười thản nhiên.

Nhưng Tô Nhu thì giật mình: “Lâm Chính đã làm gì cơ?”

Lạc Thiên giật mình, đột nhiên ý thức ra việc mình quên béng mất nên cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không…không có gì…Hôm nay anh ấy nhập được một lô hàng cực hiếm, đó chính là loại dược liệu mà y quán đang thiếu nên mình cảm thấy vui thôi mà…”

“Vậy à? Chẳng trách cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng anh”, Tô Nhu chợt hiểu ra.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lắc đầu. Anh cảm thấy bây giờ chẳng còn gì phải giấu diếm Tô Nhu nữa.

Tô Nhu là người thông minh, dù có nói ra sự thật thì cô ấy cũng sẽ giữ kín cho anh thôi.

Tới khi đó dù Lâm Chính có tạo ra nhiều mối thù hơn nữa ở đại hội thì Tô Nhu cũng sẽ giả vờ coi như không biết. Còn nếu Tô Nhu thật sự không biết gì hết thì quá tốt.

Ba người vui vẻ dùng bữa.

“Tô Nhu, hôm nay tâm trạng của em không tệ đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Anh không biết sao? Hôm nay thần y Lâm đã xử lý xong xuôi hết mọi việc, Nhậm Quy bị đánh bại rồi?”, Tô Nhu mỉm cười.

“Vậy à?”

“Em biết chắc chắn là chủ tịch Lâm đã có sự chuẩn bị mà, nếu không thì anh ấy đã không tổ chức buổi chẩn đoán miễn phí đó. Giờ đây danh tiếng của tập đoàn Dương Hoa đã len lỏi tất tất cả các ngóc ngách trong nước rồi. Công ty của em cũng không bị ảnh hưởng gì nữa. Em tin có một ngày nhất định sẽ có rất nhiều công ty hợp tác với chúng ta và cũng không cần phải lo lắng về nguồn hàng nữa”, Tô Nhu tươi cười. Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play