“Việc này…”, Cư Chí Cường đần mặt ra.

“Việc này chỉ có thể để tâm phúc đi làm, dù sao chúng tôi cũng nghĩ rằng bọn họ chắc chắn sẽ chết, chết là không thể đối chứng được nữa”, Nhậm Quy hít sâu một hơi, nói.

Cư Chí Cường cắn chặt răng, không nói câu nào.

“Có kết quả giám định rồi!”.

Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên, đám người lại dạt ra, một người đàn ông cầm tờ giấy, nhanh chân chạy tới, đưa cho Lâm Chính.

Lần này thì tất cả đám người Nhậm Quy đều ngừng thở.

Nếu kết quả giám định là sai thì tất cả sẽ chấm hết, người này có bị mua chuộc hay không đã không còn quan trọng nữa.

Dù sao cục diện cũng đã sụp đổ hoàn toàn.

“Giám đốc Nhậm, ông còn muốn xem không?”.

Lâm Chính kẹp tờ giấy ở ngón tay, đung đưa hỏi.

“Không cần đâu!”.

Nhậm Quy hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Bây giờ có xem cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chủ tịch Lâm, cậu đã thắng!”.

Xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng.

“Nói vậy là ông đã thừa nhận?”.

“Thừa nhận thì sao chứ? Tôi rất tò mò, cậu phát hiện tôi cài gián điệp bên cạnh cậu từ lúc nào vậy?”, Nhậm Quy khàn giọng hỏi.

“Sau khi các ông giao dịch”, Lâm Chính đáp.

“Sau khi giao dịch?”, hơi thở Nhậm Quy như nghẹn lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh hãi.

Tờ giấy trong tay anh rơi xuống.

Trên tờ giấy kia… không có chữ nào, chỉ là một tờ giấy trắng.

“Cậu lừa tôi? Đây… đây không phải là kết quả giám định? Đây là giả? Đây không phải là kết quả giám định?”, đôi mắt Nhậm Quy đỏ ngầu, gào lên.

Hóa ra… tất cả vẫn là bẫy của thần y Lâm…

Hóa ra Lâm Chính không hề có hai phương thuốc. Anh luôn chỉ có một. Phương thuốc liên quan tới Dương Hoa là do anh tự bịa ra.

Trước khi Lục Tuyết đưa phương thuốc của Dương Hoa cho nhà họ Vương thì Lâm Chính và Mã Hải đều không để ý đến thân phận của cô ta nên không thể phát giác được.

Tới khi muốn ngăn lại thì cũng đã muộn. Không ai ngờ nhà họ Vương lại dài tay đến vậy. Nhậm Quy vốn cũng không định thừa nhận. Thế nhưng nghĩ tới việc Lâm Chính đột nhiên mời được quá nhiều bậc thầy y học tới giám định, chứng minh cho anh như vậy nên Nhậm Quy cảm thấy chột dạ.Ông ta biết chắc chắn là Dương Hoa đã sớm có sự chuẩn bị.

Trong nháy mắt có thể mời được nhiều đại y tới như vậy thì chắc chắn là thần y Lâm đã phải chuẩn bị từ rất lâu trước đó rồi. Ngoài ra việc một vài người bệnh đột nhiên trở mặt cũng đã khiến anh thận trọng hơn nhiều.

Ông ta còn nhớ bác sĩ trong bệnh viện đó nói rằng tình hình của người bệnh khi đó không thể nào sống nổi qua ngày hôm sau, ngay cả Đại La Kim Tiên có giáng thế thì cũng không thể cứu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play