Không có vị thuốc nào giống nhau!

Như vậy sao có thể coi là ăn trộm chứ?

Đầu óc Nhậm Quy trở nên hỗn loạn.

“Ông rất tò mò đúng không? Tại sao phương thuốc mà người ông phái tới đưa cho ông lại khác hoàn toàn phương thuốc do tôi nghiên cứu điều chế ra? Tôi nói cho ông biết, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, từ đầu đến cuối, tôi vẫn có hai phương thuốc, một phương thuốc giả được chuẩn bị để đề phòng bị gián điệp thương mại lấy trộm, phương thuốc còn lại mới là thật. Đây chính là công tác bảo mật của Dương Hoa chúng tôi, phương thuốc mà ông thăm dò được chính là giả”, Lâm Chính cười nhạt đáp.

“Không! Cậu nói dối! Cậu là đồ nói dối! Phương thuốc trong tay tôi mới là thật, nó là thật!”, Nhậm Quy có chút mất khống chế, lớn tiếng gào lên.

“Là thật hay giả, chỉ cần kết quả giám định được mang tới là chân tướng sẽ được làm rõ. Nếu thuốc của ông có thể cứu người thì nó là thật, nếu không thể cứu người thì nó là giả”, Lâm Chính nói.

Toàn thân Nhậm Quy run lên bần bật.

Hóa ra từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn bị Chủ tịch Lâm âm thầm dùng quỷ kế đưa vào bẫy…

Tất cả đều là âm mưu của Lâm Chính…

Nhậm Quy đã không còn lời nào để nói, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Các phóng viên nắm được cơ hội, vội vàng chụp Nhậm Quy lia lịa.

Người của Thiên Hằng vội vàng bước tới, bao vây Nhậm Quy lại, không cho phóng viên chụp nữa.

“Chủ tịch Lâm, anh đừng có thay đổi chủ đề, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó! Anh nói mấy bệnh nhân triệu chứng nặng ở bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do Thiên Hằng sản xuất mới khiến bệnh tình nặng hơn, đây là lời vu oan rất nghiêm trọng. Tôi hi vọng anh có thể đưa ra chứng cứ ngay lập tức, nếu không chúng tôi có thể kiện anh tội phỉ báng, anh sẽ phải trả giá cho lời nói của mình!”, Cư Chí Cường thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra, lớn tiếng chỉ trích.

“Đúng! Cậu vu oan cho Thiên Hằng, bẻ lái dư luận, khiến uy tín của Thiên Hằng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chủ tịch Lâm, nếu cậu không đưa ra được chứng cứ, thì chúng tôi sẽ kiện cậu!”, Nhậm Quy cũng hoàn hồn lại, quát lớn.

“Chứng cứ? Có! Chỗ tôi có một báo cáo kiểm tra được lấy từ người bệnh nhân, trên lớp da của bọn họ còn tồn tại một lượng lớn vật chất xung khắc với thuốc đặc trị bệnh nhồi máu não!”, Lâm Chính rút một tờ giấy trong túi tài liệu ra, nói.

“Nó có thể cho thấy điều gì chứ?”.

“Phải đấy, điều này có thể cho thấy bọn họ bị vậy là do dùng sản phẩm của Thiên Hằng sao? Cậu đây là vu oan giá họa!”.

“Đúng vậy!”.

Nhậm Quy và Cư Chí Cường vội phụ họa.

“Nhưng chính miệng mấy bệnh nhân đó đã thừa nhận chuyện dùng xà phòng thơm!”.

Lâm Chính lại nói thêm câu nữa, chặn luôn họng Cư Chí Cường và Nhậm Quy.

“Chính miệng thừa nhận?”.

Nhậm Quy run rẩy.

Điều này có nghĩa là gì?

Điều này có nghĩa là thần y Lâm đã chữa khỏi cho mấy bệnh nhân đó.

“Nói dối, cậu… cậu đang nói dối! Bọn họ đã rơi vào hôn mê, sắp thành người thực vật rồi, sao bọn họ lại nói được những lời như vậy chứ? Chắc chắn là cậu bịa đặt! Chắc chắn là vậy!”.

Nhậm Quy vẫn không chịu bỏ cuộc, lớn tiếng hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play