“Em có dự định gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Nhậm Quy đưa cành ô liu ra cho em, nhưng em đã từ chối”, Tô Nhu khẽ thở dài một tiếng.

“Ồ?”, Lâm Chính rất bất ngờ.

Nhậm Quy lại vươn tay về phía Tô Nhu rồi?

“Vì sao em không đồng ý? Sức ảnh hưởng của Thiên Hằng của Nhậm Quy ở trong nước không thua kém gì Dương Hoa”, Lâm Chính hỏi.

“Mặc dù bây giờ xu thế phát triển của Quốc tế Duyệt Nhan em cũng không tệ, nhưng Tô Nhu em không phải người quên nguồn, vào lúc em khó khăn nhất là Dương Hoa đã giúp em. Nếu lúc này em quay sang dựa dẫm vào Thiên Hằng thì em còn là người sao?”, Tô Nhu lắc đầu.

Lâm Chính im lặng, chốc lát sau mới khẽ hỏi.

“Vậy em cảm thấy lần này Dương Hoa có trụ nổi không?”.

“Em không biết”, Tô Nhu hơi rối loạn, nhưng chốc lát sau lại trầm giọng lên tiếng: “Nhưng tình hình trước mắt cho thấy, có lẽ là… khó trụ nổi nữa rồi…”.

Tô Nhu là người cảm tính, nhưng về công việc, cô sẽ khá lý trí.

Với tình hình hiện nay, Tô Nhu thực sự không nghĩ được Dương Hoa còn chỗ nào có thể trở mình.

Dù sao bây giờ Nhậm Quy cũng đang lay động gốc rễ của Dương Hoa!

Thứ thuốc có thể khiến Dương Hoa quật khởi!

Nếu những thứ đó bị Nhậm Quy vượt mặt, Dương Hoa sẽ còn lại gì?

Cho dù Dương Hoa không đổ, chắc chắn cũng không thể huy hoàng như trước kia!

Điều này sắp thành kết cục đã định.

“Anh đi tắm rửa, em nghỉ ngơi sớm đi. Qua hôm nay, mọi thứ sẽ tốt hơn”, Lâm Chính hờ hững cười nói.

“Anh không ở trong cuộc, không biết tình hình hiện nay nghiêm trọng thế nào. Nếu Dương Hoa sụp đổ, công ty không chịu khuất phục Nhậm Quy như em chắc chắn sẽ là đối tượng mà bọn họ đàn áp thanh lý, đến lúc đó chỉ sợ… Haizz, bỏ đi, nói với anh nhiều hơn anh cũng không hiểu,anh đi tắm đi!”, Tô Nhu bực dọc nói.

Lâm Chính không lên tiếng, lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Tô Nhu tiếp tục xem tài liệu, mày vẫn nhíu chặt.

Cô thở ra một hơi, lại uống ngụm rượu vang, gương mặt đỏ bừng, người đã hơi say.

Không biết qua bao lâu, điện thoại rung lên.

Tô Nhu đưa tay sờ điện thoại đặt bên cạnh, nhưng cầm lên xem thì phát hiện không phải điện thoại của mình rung.

Tô Nhu nghiêng đầu qua, lúc này mới thấy âm thanh vang lên từ bàn trà ở phòng khách.

Là điện thoại của Lâm Chính!

“Muộn thế này rồi ai còn gọi cho Lâm Chính?”.

Tô Nhu hơi nghi hoặc.

Cô cầm lên xem, là một số lạ.

“Điện thoại quấy rối vào buổi tối sao?”.

Tô Nhu bấm tắt, quay về phòng tiếp tục xem tài liệu.

Nhưng không lâu sau, điện thoại lại rung lên.

Xem lại vẫn là số điện thoại đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play