“Đây chỉ là mồi dẫn lửa, chúng ta có thể nhân cơ hội này chất vấn về phương thuốc”, nhân viên cũ của Dương Hoa lấy một tập văn kiện ra khỏi túi, đặt lên bàn.

“Phương thuốc của Dương Hoa? Có vấn đề sao?”, cổ đông kia cầm văn kiện lên xem, hỏi với vẻ nghi hoặc.

“Phương thuốc của thần y Lâm đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng có những thứ nói một hồi lại thành ra khó nói rõ. Một khi bị tạt nước bẩn thì cũng không thể rửa sạch được”, người kia cười nói.

Mọi người nghe thấy thế đều sáng mắt lên.

“Trong xã hội bây giờ, thứ lợi hại nhất không phải là chứng cứ, mà là dư luận, bởi vì có những lúc chứng cứ cũng không chống lại được dư luận. Chuyện này mà ầm ĩ lên, chúng ta lại mua nick thuê người, bẻ lái dư luận. Đến lúc đó, dù Dương Hoa chứng minh được mình trong sạch, nhưng muốn phủi bỏ hoàn toàn thì không phải là chuyện dễ”.

Nhậm Quy nhắm mắt lại, im lặng một lát rồi khàn giọng nói: “Đi sắp xếp luôn đi”.

“Vâng”.



Bây giờ, Lâm Chính đang dồn hết sự chú ý vào việc sản xuất thuốc mới.

Chuyện của nhà máy đã giải quyết xong, còn Mã Hải cũng đã sắp xếp những nhân tài được điều từ Yên Kinh đến vào vị trí của những người đã bị Dương Hoa đuổi việc.

Tuy hôm nay Dương Hoa cho tất cả nhân viên nghỉ phép, nhưng nội bộ của nó cũng không được yên bình, trụ sở chính có không ít người đang vây quanh.

Trong phòng bao ở nhà hàng đối diện trụ sở chính của Dương Hoa, ông cụ Vương và Vương Khang vào bằng cửa sau, lên tầng hai rồi vào phòng bao ở trong cùng.

Một cô gái đang cầm chiếc vali xách tay, vẻ mặt có chút lo lắng căng thẳng ngồi bên trong.

Thấy ông cụ Vương tiến vào, cô ta lập tức đứng lên.

“Cháu chào ông, chào chú!”.

Cô gái khẽ chào.

“Ngồi đi”.

Ông cụ Vương mỉm cười bước tới.

“Có mang đồ tới không?”, Vương Khang lo lắng hỏi.

“Có ạ, tất cả đều ở đây”, cô gái mở chiếc vali ra.

Vương Khang vội bước tới, kiểm tra một lượt, sau đó nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: “Cô chắc chắn là những thứ này chứ?”.

“Cháu cũng không biết gì về y thuật, nhưng đây đúng là những phương thuốc cháu photocopy, chắc là không nhầm đâu”, cô gái nhỏ giọng đáp.

Vương Khang không nói gì, mà quay sang nhìn một ông lão khá nhiều tuổi ở bên cạnh.

Ông ta lập tức bước tới, cầm phương thuốc xem một lúc lâu.

Một lát sau, khuôn mặt vốn bình tĩnh của ông ta bỗng tỏ vẻ kinh ngạc và kích động.

“Thiên tài! Thiên tài! Đúng là thiên tài mà!”, ông lão kia khen không ngớt.

“Sao rồi bác Mãn? Phương thuốc này là thật hay giả vậy?”, Vương Khang vội hỏi.

“Là thật, đương nhiên là thật rồi… Thần y Lâm này không hổ là thần y, không ngờ cậu ta lại nghĩ ra việc dùng cách này để chế thuốc. Đây là điều mà những lang băm như chúng tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến”, ông lão tên là bác Mãn kia muôn phần cảm khái.

“A Mãn, ông cũng được coi là bác sĩ nổi tiếng một phương, nếu ông thấy phương thuốc này không có vấn đề gì thì đúng là không có vấn đề gì”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play