“Bọn họ tùy cậu sai phái”, ông cụ Vương khàn giọng nói.

“Được, bây giờ chúng tôi sẽ trở về, không thể kéo dài được nữa. Chúng ta đã không còn thời gian, phải hành động ngay thôi”.

Nhậm Quy nói, sau đó vội vàng dẫn người rời khỏi biệt thự nhà họ Vương.

Mọi người rời đi gần hết, còn Vương Khang vẫn nhấp nhổm ngồi ở sô pha.

“Bố, bây giờ… bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây?”, Vương Khang vội nói với ông cụ Vương: “Nếu không còn chiêu này thì chúng ta không còn bất cứ giá trị gì đối với Nhậm Quy nữa. Đến lúc đó chắc chắn Nhậm Quy sẽ bỏ mặc chúng ta. Bố, bố mau nghĩ cách đi”.

“Bình tĩnh đi! Hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì?”, ông cụ Vương mắng.

“Bố, đã đến lúc này rồi, con làm sao mà bình tĩnh được chứ?”, Vương Khang hồn vía lên mây, đứng dậy đi qua đi lại, không thể ngồi yên một chỗ được nữa.

“Con bình tĩnh đi, bố còn một chiêu nữa”.

Ông cụ Vương lạnh lùng nói.

“Bố, bố vẫn còn cách khác sao?”, Vương Khang vội vàng sấn tới hỏi.

“Mã Hải tưởng rằng đã đuổi hết người của nhà họ Vương chúng ta khỏi Dương Hoa sao? Hừ, ông ta nhầm rồi, trên thực tế vẫn còn một người là người của nhà họ Vương ta, hơn nữa còn nắm giữ vị trí rất đặc biệt ở Dương Hoa. Người này sẽ là hy vọng để nhà họ Vương chúng ta chuyển mình”, ông cụ Vương dữ tợn nói.

“Bố, bố định làm gì?”, Vương Khang sửng sốt hỏi.

“Bố muốn bảo người này lấy phương thuốc của thuốc đặc trị tiểu đường, sau đó công bố ra ngoài. Bố phải khiến Dương Hoa chết không chỗ chôn thân”.

Ông cụ Vương lạnh lùng nói, sau đó cầm điện thoại lên gọi tới một số.

Một lát sau, bên kia nghe máy.

“Đã lấy được phương thuốc chưa?”.

“Lấy được rồi”.

Đầu bên kia vang lên ba chữ đơn giản.

Chuyện về nhà máy, bồi thường chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là Lâm Chính có thể nhờ vào dư luận để tranh thủ thời gian.

Ít nhất thì Mã Hải nghĩ như vậy.

Nhưng trong mắt Nhậm Quy thì mục đích của Lâm Chính còn hơn thế.

Mục đích của anh vẫn là dẹp yên chuyện này trong vòng năm ngày.

Đã ba ngày trôi qua.

Chỉ mấy hành động của Lâm Chính đã khiến cục diện xảy ra sự thay đổi rất vi diệu.

Tuy nhìn bên ngoài phía Nhậm Quy vẫn còn rất mạnh, Dương Hoa từng bước bị đánh bại, nhưng Nhậm Quy biết, hiện giờ mình chỉ có những thủ đoạn như vậy, chưa đủ để ra đòn tấn công chí mạng với Dương Hoa.

Muốn lật đổ Dương Hoa hoàn toàn thì phải có thủ đoạn một kích chí mạng.

Nhưng bây giờ, ông ta chưa tìm được cơ hội như vậy.

Không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

Kéo dài càng lâu thì càng bất lợi với Nhậm Quy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play