“Đang yên đang lành, sao nhà máy của các anh lại đóng cửa?”, thư ký Lục ngơ ngác hỏi.

“Sao lại không đóng cửa? Máy móc của nhà máy chúng tôi đều không còn tác dụng gì, chỉ còn là một đống sắt vụn, không còn gì cả. Tiền cũng tiêu sạch rồi, còn không đóng cửa hay sao? Thực ra tiền kết toán hàng hóa lần này, ông chủ cũng lấy ra trả lương cho chúng tôi hết. Trong tay ông ấy không còn nhiều tiền dành dụm, nếu lại bỏ ra một trăm nghìn tệ thì rất khó”.

Tiểu Đàm thở dài, nói với vẻ mặt đầy thương xót.

Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc: “Tiểu Đàm, anh nói cho tôi nghe mọi thứ anh biết đi. Đừng giấu giếm chuyện gì, nhà máy của các anh… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Chủ tịch Lâm, không phải lúc nãy anh đã thấy có một loạt máy móc dùng vật liệu cũ đấy sao? Thật ra đó là ông chủ tháo rời máy móc của nhà máy ra để lắp lại. Nguồn cung của nhà máy chúng tôi đã bị đứt lâu rồi, những nơi khác không giao được hàng, nhà máy chúng tôi phải đền một khoản tiền lớn. Lúc nhận được đơn hàng của anh, nhà máy chúng tôi đã dừng sản xuất…”.

Tiểu Đàm kể lại chuyện đã xảy ra ở công ty Điện tử Trung Hào.

Nghe xong, Lâm Chính lập tức rơi vào trầm mặc.

“Nhà máy là tâm huyết cả đời của ông chủ, nhưng khi ông ấy biết anh định sản xuất thuốc tạo phúc cho nhân dân như vậy, ông ấy thà đóng cửa nhà máy cũng không dám làm lỡ chuyện của anh, ông ấy tháo dỡ máy móc, chuẩn bị hàng hóa cho anh. Chủ tịch Lâm, tôi biết bây giờ anh cũng rất khó khăn, nhưng tôi hi vọng anh có thể thương xót giúp cho ông chủ. Cho dù không xây dựng lại nhà máy cho ông ấy, nhưng ít nhất anh có thể bảo đảm sức khỏe cho ông ấy, được không?”, Tiểu Đàm nước mắt giàn giụa, giọng nói nghẹn ngào.

Lâm Chính thật không ngờ Chung Hào vì lô hàng của mình mà đã mấy đêm không ngủ rồi…

Anh hít một hơi thật sâu rồi bất giác châm thuốc hút. Thư ký Lục đứng bên cạnh cũng đưng ngây như phỗng. Trước đó cô ta còn trách Chung Hào. Giờ thì cô ta cảm thấy hối hận rồi.

“Tiểu Đàm! Anh về trước đi, tiền điều trị của sếp Chung sẽ do Dương Hoa chi trả. Tôi sẽ cử những bác sĩ tốt nhất của Huyền Y Phái chăm sóc ông ấy, đảm bảo sẽ hồi phục lại như thường”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Cảm ơn chủ tịch?”, Tiểu Đàm vui lắm, anh ta bèn cúi người trước Lâm Chính.

“Không có gì, anh về đi”.

“Chủ tịch, vậy máy móc…”

“Thứ chúng tôi thiết kế ra chẳng lẽ lại không biết cách vận hành. Yên tâm đi”, Lâm Chính cười nói.

“Vậy nếu như có sự cố gì thì gọi điện cho tôi nhé”

“Ok!”, Tiểu Đàm lên xe, vẫy tay với Lâm Chính rồi rời đi.

“Chủ tịch Lâm, một công ty tốt như vậy, không thể để họ bị sụp đổ được”, thư ký Lục rưng rưng, quay qua nói.

“Tôi biết rồi…lát nữa tôi bảo Mã Hải xuất một tỷ tệ đầu tư vào Chung Hào để ủng hộ họ”.

“Vâng chủ tịch Lâm”.

“Có điều, nếu không giải quyết đám người Nhậm Quy thì vẫn không ăn thua ạ”.

Lâm Chính thầm suy nghĩ. Anh dập điếu thuốc, cùng thư ký Lục đi một lượt quanh nhà máy, thấy không có vấn đề gì anh định rời đi. Đúng lúc này, người phụ trách nhà máy cuống cuồng chạy tới.

“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi”, người này sốt sắng.

“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Một người từ ngoài chạy vào nói rằng sẽ thu hồi nhà máy của chúng ta. Tôi nói đây là nhà máy của Dương Hoa nhưng họ nói là của họ nên đang phá đồ đạc rồi”, người phụ trách khóc dở mếu dở.

“Vậy anh mau báo cảnh sát đi”, thư ký Lục vội vàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play