“Lần này thì tiêu đời rồi”.

Vương Hào khàn giọng nói.

Còn mấy gã đàn em của Vương Tử Tường đang nằm dưới đất và ông chủ nhà hàng thì lại càng ngây ra như phỗng, đôi mắt trợn tròn, đờ đẫn nhìn Lâm Chính.

Hóa ra vua mọc sừng của Giang Thành… lại chính là Chủ tịch của Dương Hoa.

Sao lại như vậy được?

Tất cả mọi người đều không còn khả năng suy nghĩ nữa.

Lâm Chính kéo một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó rút một bao thuốc lá ra.

Mã Hải vội vàng châm lửa.

“Chủ tịch Lâm, tôi xin nhận tội”.

Vương Hào hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Xin hãy cho tôi một cơ hội…”

“Tôi nên cho kiểu gì đây?”.

Lâm Chính rít một hơi thuốc, khàn giọng đáp: “Tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc Dương Hoa này là của tôi hay là của nhà họ Vương các ông?”.

“Đương nhiên là của cậu rồi”, Vương Hào nhỏ giọng nói, sau đó ngoảnh đầu sang.

Vương Tử Tường run lên bần bật, lập tức chạy tới, quỳ mọp xuống đất.

“Chủ tịch Lâm, tôi… tôi biết sai rồi, cầu xin anh hãy cho tôi một cơ hội. Tôi đảm bảo sau này sẽ không đắc tội với anh nữa. Tôi nhất định sẽ lau mắt thật sáng, để không mạo phạm tới anh”.

“Nói vậy là không mạo phạm tôi, nhưng lần sau anh sẽ mạo phạm người khác?”, Lâm Chính hỏi.

“Không không không, tôi… tôi… tôi không có ý đó”, Vương Tử Tường vội lắc đầu.

“Thôi được rồi, hỏi nữa cũng vô ích”.

Lâm Chính xua tay, bình thản nói: “Đuổi bọn họ khỏi công ty đi, rồi đánh gãy tay chân của tên Vương Tử Tường này cho tôi”.

Anh vừa dứt lời, Vương Tử Tường liền run bắn lên.

“Chủ tịch Lâm!”.

Vương Hào cuống quýt kêu lên.

“Sao nào? Thấy tôi xử nhẹ quá hả? Lẽ nàp ông cũng muốn bị đánh gãy tay chân sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

Sắc mặt Vương Hào trắng bệch, siết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Chủ tịch Lâm, làm người phải để lại đường lui. Tôi thừa nhận con trai tôi không đàng hoàng, mạo phạm đến cậu. Nhưng không biết không có tội, nếu nó biết cậu là Chủ tịch Lâm, thì sao có thể đắc tội với cậu chứ? Nên tôi hy vọng cậu có thể cho nó một cơ hội sửa đổi! Như vậy sẽ có lợi cho cả cậu và tôi!”.

“Nhưng nếu tôi không phải là Chủ tịch Lâm thì sao?”, Lâm Chính hỏi thẳng.

Sắc mặt Vương Hào căng cứng.

“Chắc đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm chuyện này nhỉ? Nếu đổi là người khác không quyền không thế mà bị anh ta ức hiếp thì biết đi đâu kêu oan? Ông… có cho anh ta cơ hội không?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Chuyện này thì không liên quan đến tôi”, Vương Hào trầm giọng đáp.

“Vậy tại sao tôi phải cho anh ta một cơ hội? Chuyện này cũng đâu có liên quan đến tôi”, Lâm Chính lắc đầu nói, sau đó phất tay, ra hiệu cho Mã Hải làm theo.

“Chủ tịch Lâm!”.

Vương Hào bỗng quát lớn.

Lâm Chính không khỏi nhìn ông ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play