Tô Nhu không khỏi kinh ngạc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Nhưng lần này cô không ngăn cản nữa, mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường, đồng thời cũng có chút sợ hãi.

Ngoài ra, còn có một cảm giác an toàn trước nay chưa từng thấy tràn ngập khắp người cô.

Cô chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác thế này từ Lâm Chính…

“Anh ấy vẫn đang thay đổi vì mình sao?”.

Tô Nhu ngơ ngác nhìn bóng lưng Lâm Chính, vào giờ phút này đầu óc không suy nghĩ gì được.

Đúng lúc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

“Dừng tay!”.

Tiếng quát vừa dứt, Lâm Chính và Tô Nhu đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Một người đàn ông trung niên để râu, hai tóc mai bạc trắng bước nhanh vào nhà hàng, sau lưng ông ta có vài người mặc áo đen đi theo, vô cùng khí thế.

“Bố!”.

Cậu Vương mừng rỡ.

Người đàn ông trung niên nghiêm túc đi vào, liếc nhìn những người đang kêu khóc trên mặt đất, rồi lại nhìn sang con trai mình, lạnh lùng hỏi: “Con không sao chứ?”.

“Không sao ạ, bố đến thật đúng lúc!”, Vương Tử Tường kích động nói.

“Không sao thì tốt”, người đàn ông trung niên quay sang, liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu trai trẻ, ông trời không giúp được nó, nhưng có lẽ bố nó thì giúp được, cậu nghĩ sao?”.

“Ồ… Ông là bố anh ta à? Vậy thì tốt, con trai ông dọa vợ tôi sợ, món nợ này nên tính thế nào đây?”, Lâm Chính lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Người này thật sự là lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa sao? Sao anh chưa từng gặp?

“Tính sổ? Hừ, cậu trai trẻ, gan cậu cũng không nhỏ nhỉ? Dám tính sổ với tôi? Được! Cậu nói đi, món nợ này cậu muốn tính thế nào?”, người đàn ông trung niên tức giận, khẽ giọng quát.

“Bảo con trai ông quỳ xuống dập đầu xin lỗi vợ tôi, chuyện này coi như qua”, Lâm Chính nói thẳng.

Tất cả mọi người đang có mặt nghe thấy thế đều không khỏi khựng lại.

Cậu ta dám nói thật luôn kìa!

Những lời như vậy mà cũng dám nói sao?

Bố của người ta đến rồi mà cậu ta còn dám ngông cuồng như vậy! Cậu ta thực sự không coi người nhà họ Vương ra gì sao?

Người đàn ông trung niên kia giận quá hóa cười: “Thú vị! Thú vị! Chàng trai, cậu thú vị lắm! Nhưng… cậu biết hậu quả của việc ngông cuồng như vậy là gì không?”.

Giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

“Hậu quả là gì?’, Lâm Chính lại hỏi.

Anh vừa dứt lời, mấy người áo đen phía sau liền xúm lại bao vây.

Lâm Chính mặt không cảm xúc.

Nhưng Tô Nhu ở phía sau thì tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

“Dừng tay! Ông đừng làm bừa! Có lẽ chồng tôi hơi quá kích động, mong ông đừng chấp anh ấy, xin hãy cho chúng tôi đi đi!”, Tô Nhu vội bước tới nói.

“Cô Tô Nhu?”.

Dường như lúc này người đàn ông trung niên mới nhìn thấy Tô Nhu, ông ta không khỏi sửng sốt.

“Ông quen tôi sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play