Lúc này Tô Nhu đang sốt ruột cầm điện thoại muốn gọi cảnh sát.

Nhưng bọn họ đâu cho cô cơ hội? Cả đám lại nhào tới.

“Con khốn, không biết điều đúng không?”.

“Nếu đã như vậy thì đừng trách các anh đây ra tay độc ác!”.

“Đập nát điện thoại cô ta!”.

Tiếng la mắng vang lên.

Đám người đưa tay muốn tóm lấy điện thoại của Tô Nhu.

Tô Nhu sợ hãi, vội vàng né tránh.

Đúng lúc này, Lâm Chính ra tay.

Anh tóm chặt bàn tay đầu tiên thò tới, sau đó bỗng nhiên dùng sức.

Rắc!

Tiếng xương cốt nứt gãy vang lên.

Năm ngón tay người đó đều gãy lìa, dường như xương cốt đều đã vỡ nát.

“Á!”.

Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp nhà hàng.

Tô Nhu kinh ngạc.

Cả đám người đều sợ hãi.

Ai mà ngờ được Lâm Chính lại ra tay ác như vậy…

“Mẹ nó, thằng chó này chơi thật đấy!”.

“Các anh em, làm thịt nó!”.

Đám tay chân của cậu Vương đều nổi giận, ai nấy cầm lấy bàn ghế đánh về phía Lâm Chính.

“Đánh chết anh ta cho tôi. Mẹ nó, dám đối đầu với Vương Tử Tường tao? Tao sẽ cho mày biết mặt!”, cậu Vương nổi giận, hét lên xé họng: “Không cần quan tâm sống chết, có chuyện gì tôi gánh!”.

“Vâng, anh Vương!”.

Bọn họ cười lớn, ra tay không hề kiêng dè.

Tô Nhu mau chóng báo cảnh sát, nhưng vừa mới bấm số, một người đàn ông ở cạnh đã lao tới, dọa cô liên tục lùi về sau, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Cô vội vàng nhặt lên, nhưng nhìn hiện trường rối loạn, cô không quan tâm được gì nhiều, kéo cổ tay Lâm Chính định chạy ra ngoài.

Nhưng… cô lại không kéo nổi Lâm Chính!

Nói cách khác… Lâm Chính hoàn toàn không định chạy.

“Tiểu Nhu, không phải trước kia từng em hỏi anh, nếu người đứng ở công viên Tân Hải là anh chứ không phải thần y Lâm, anh có cứu em không, có thể cứu được em không sao. Bây giờ anh sẽ cho em câu trả lời”.

Lâm Chính nghiêng đầu, mỉm cười nói.

Tô Nhu lập tức ngẩn ra.

Lâm Chính kéo cô ra sau lưng, sau đó nhắm thẳng vào một người đàn ông cường tráng xông đến trước tiên, giơ chân đạp.

Rầm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play