“Anh hi vọng em có thể tin anh, những lời anh đã nói trước kia… tất cả đều là sự thật!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

Tô Nhu ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu đáp: “Em biết rồi”.

Nhìn dáng vẻ của cô có lẽ cũng chưa hiểu được ý của Lâm Chính.

Lâm Chính thở dài, không giải thích nữa.

Lúc này, chợt có một nhóm người đi tới.

“Nào nào, làm phiền mọi người đi chỗ khác ăn nhé, hôm nay chúng tôi bao nhà hàng này rồi!”.

Một giọng nói kèm theo tiếng cười vang lên.

Khách dùng bữa trong nhà hàng đều nhíu mày.

Quản lý chạy nhanh tới, tươi cười nói: “Cậu Vương, cậu có gì cần chỉ dạy sao?”.

“Tối nay tôi muốn tổ chức một buổi tiệc rượu ở đây. Nơi này đối diện sông, rất không tệ. Anh hãy nói với khách ở đây, chúng tôi đã thanh toán hết rồi, nói bọn họ mau rời khỏi đây, hiểu chưa? Từ bây giờ, nơi này đã là khu vực tư nhân”, người được gọi là cậu Vương đó rút một tấm thẻ ngân hàng màu tím ra, mỉm cười nói.

“Chuyện đó… Cậu Vương, cậu làm vậy sẽ khiến tôi rất khó xử, nhà hàng chúng tôi mới vừa khai trương đã có hiện tượng đuổi khách… E là việc làm ăn sau này… sẽ rất khó khăn”, quản lý cười khổ, bất lực nói.

“Anh bớt lằng nhằng cho tôi, bảo anh đi thì mau đi đi, có tin tôi sai người đóng cửa nhà hàng anh không?”.

Cậu Vương bực dọc, nheo mắt lại, quát lên.

Quản lý không biết làm sao, chỉ đành dặn dò nhân viên phục vụ đi nói chuyện với khách.

Nhưng vừa nói ra, ngay lập tức có khách không chịu.

“Dựa vào đâu? Tôi vào nhà hàng chi tiêu, cũng không phải không trả tiền, dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi chỗ khác?”.

“Đúng vậy, thật là quá đáng!”.

“Tôi không đi!”.

Một vài người khá nóng tính từ chối thẳng.

Nhưng cũng có nhiều người không thích phiền phức lựa chọn rời đi.

“Chào anh chị, nếu tiện thì có thể mời anh chị đổi chỗ khác dùng bữa được không? Yên tâm, chi phí ngày hôm nay của anh chị đều được miễn”, một nhân viên phục vụ đi tới bàn của Lâm Chính, nặn ra nụ cười, nói.

“Các người làm ăn kiểu vậy e rằng nhà hàng này sẽ không sống được lâu”, Lâm Chính nhíu mày.

“Chúng tôi cũng biết vậy, nhưng… thực sự không còn cách nào khác, cậu ấm nhà họ Vương đó không dễ dây vào”.

Nhân viên phục vụ nặn ra nụ cười, nhưng lại nói một cách bất đắc dĩ.

“Cậu ấm nhà họ Vương?”.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía đám người kia, hỏi: “Cậu ấm nhà họ Vương đó có lai lịch thế nào? Lợi hại như vậy?”.

“Lai lịch ghê gớm lắm! Nhà bọn họ là gia tộc lớn có Dương Hoa chống lưng, giàu có hào sảng, không ai dám dây vào bọn họ!”, nhân viên phục vụ thở dài nói.

“Dựa vào Dương Hoa?”.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play