“Vậy… ông chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Cứ tiếp tục thế này thì e là phải đóng cửa nhà máy mất…”

“Nếu quả thực đến nước đó, thì cũng chỉ đành tạm đóng cửa…”

Chung Hào hít sâu một hơi, ánh mắt đầy từng trải và bất đắc dĩ.

Chung Hào là người rất cố chấp, rất nhiều nhân viên lâu năm đều biết, bình thường ông ta đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.

Thấy Chung Hào nói vậy, cũng không ai lên tiếng nữa.

“Ông chủ, ông chủ!”.

Đúng lúc này, lại có người hét lên.

Tất cả đều quay sang nhìn.

Một người đàn ông vội vã chạy tới.

“Ông chủ, người của Dương Hoa đến!”.

Một người đàn ông mặc vest, xách cặp công văn nhanh chân bước vào. Nhìn thấy Chung Hào, anh ta lập tức chạy bước nhỏ tới, chìa tay ra.

“Chào ông, sếp Chung!”, người đàn ông hòa nhã nói.

“Quản lý Tiền à, chuyện gì mà phải phiền cậu đến tận chỗ tôi thế này?”, Chung Hào vội chào hỏi.

“Sếp Chung, thời gian cấp bách, tôi cũng không khách sáo với ông nữa, lần này tôi được sếp Mã phái tới để bàn chuyện hợp tác dự án mới”.

Người đàn ông lấy một xấp giấy tờ và một bản vẽ thiết kế trong cặp công văn ra, đưa cho Chung Hào.

“Đây là…”, Chung Hào nhìn bản vẽ thiết kế kia, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Đây là linh kiện và máy móc Chủ tịch Lâm nhờ ông sản xuất, ông xem nhà máy của ông có thể làm được không?”, người đàn ông mỉm cười hỏi.

“Máy này dùng để làm thuốc sao? Tôi chưa thấy bao giờ”, Chung Hào cầm bản vẽ xem một lúc, hỏi với vẻ khó hiểu.

“Đúng vậy, đây là loại máy mới được thiết kế, Chủ tịch Lâm muốn ra mắt một loại thuốc mới, chuẩn bị sản xuất với quy mô lớn để đưa ra thị trường. Nhưng việc này cần máy móc sản xuất, chứ sức người không thể hoàn thành, nên muốn đặt ông làm lô máy này”, người đàn ông cười nói.

“Được! Thuốc do Chủ tịch Lâm sản xuất thì đương nhiên là tạo phúc cho người dân rồi”, Chung Hào sáng mắt lên, sau đó hỏi: “Quản lý Tiền, cậu có biết Chủ tịch Lâm sắp sản xuất thuốc về phương diện gì không?”.

Người đàn ông nghe thấy thế liền tỏ vẻ khó xử: “Sếp Chung, theo lý mà nói, chúng tôi sẽ không giấu giếm ông, nhưng ông cũng biết hoàn cảnh lúc này của Dương Hoa rồi đấy. Chúng tôi quả thực không tiện nói với ông… Thực sự rất xin lỗi…”

“Tôi hiểu, tôi hiểu, quản lý Tiền đừng tự trách mình”.

Chung Hào cười nói, sau đó lại hỏi: “Muộn nhất là lúc nào thì các cậu cần?”.

“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, tốt nhất là trước ngày 18”.

“Ngày 18 tháng này sao? Vậy là chỉ có ba ngày thôi…”

“Thời gian khá gấp gáp, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu gặp khó khăn gì, ông cứ gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào, Dương Hoa sẽ lập tức giúp ông giải quyết”.

“Quản lý Tiền nói gì vậy? Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giao hàng trước ngày 18”, Chung Hào vỗ ngực, nói đầy tự tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play