Lúc này, không ai ngờ buổi họp lại trở thành một buổi phán quyết. Không gian im lặng tới ghê người.

“Giám đốc Nhậm, ông có biết chuyện mà những người đó làm không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Nhậm Quy. Anh hỏi.

Nhậm Quy tái mặt, đanh giọng: “Sao tôi biết được? Tôi có thân với họ đâu!”

Lâm Chính không tin là Nhậm Quy không biết gì. Cả nước cũng có từng đó, chút chuyện như thế thì giấu được ai?

“Giám đốc Nhậm cũng nên cẩn thận nhé”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Tôi cẩn thận? Chủ tịch Lâm, cậu cứ lo cho mình đi! Những người đó có thể bị bắt nhưng vẫn sẽ ra được thôi. Cậu chắc là cậu đẩy được họ vào tù chứ? Nếu mà không thì cậu cho rằng họ có tha cho cậu không? E rằng họ sẽ báo thù cậu bất chấp đấy. Chủ tịch Lâm, cậu chuẩn bị mà đối đầu với họ đi”, Nhậm Quy hờ hững đáp lại.

“Dựa vào đám mèo mả gà đồng đó mà đòi tôi phải chuẩn bị à?”

Lâm Chính nheo mắt nhìn Nhậm Quy: “Ông có biết, dù là ông thì trong mắt tôi cũng không là gì không?”

“Cậu!”, Nhậm Quy bốc hỏa.

Dù gì trong nước thì Nhậm Quy cũng là người tầm cỡ. Từ khi nào mà ông ta lại bị người khác sỉ nhục như vậy chứ? Nghe Lâm Chính nói vậy khiến ông ta tức đỏ mặt.

“Được! Được lắm! Chủ tịch Lâm đã nói vậy thì được. Chũng ta không cần phải nói gì nữa. Cứ đợi mà xem, xem ai có thể cười được tới cuối cùng!”, Nhậm Quy nghiến rằng gào lên. Sau đó ông ta vẩy tay và rời đi.

Nhưng chưa đi được vài bước thì ông ta lại dừng lại, nhìn những ôn chủ khác vẫn còn đang ngồi trong phòng họp.

“Mấy người còn chưa đi sao? Lẽ nào…các người muốn hợp tác với chủ tịch Lâm?”, rõ ràng là ông ta đang uy hiếp.

Mấy ông chủ này giật mình, mặt cắt không ra máu.

“Giám đốc Nhậm, chúng tôi…không có ý đó”, một người vội vàng đứng dậy giải thích.

“Không có ý đó vậy thì có ý gì? Thôi các người tự lo cho mình đi. Cả chủ tịch Lâm nữa, hi vọng cậu sẽ không hối hận vì những chuyện đã làm ngày hôm nay”.

Nhậm Quy lạnh lùng nói rồi quay người rời đi. Cả căn phòng chìm vào im lặng. Mấy ông chủ còn lại như người mất hồn. Có người muốn rời đi nhưng lại nhìn Lâm Chính rồi không dám hành động. Họ đang cảm thấy đắn đo.

Cư Chí Cường sau khi suy nghĩ bèn lên tiếng: “Chủ tịch Lâm tôi thấy chuyện hôm nay chẳng ai muốn cả. Chủ tịch Lâm đã không có tâm trạng bàn về việc hợp tác thì ngày khác Cư Chí Cường tôi lại tới thăm. Chào anh!”

Cư Chí Cường khẽ cúi người, định rời đi.

“Đứng lại”, Lâm Chính khẽ quát. Cư Chí Cường và cô gái đi cùng khựng người.

“Chủ tịch Lâm còn chuyện gì sao?”, anh ta cẩn trọng hỏi.

“Bộ lễ phục tối qua là do các người làm hỏng phải không?”, Lâm Chính hỏi.

Dứt lời, Trần Bình và Cư Chí Cường sững sờ.

“Đúng vậy chủ tịch Lâm. Thằng rể vô dụng đó lấy bộ lễ phục của anh mặc vào. Tôi tức quá nên đã dạy dỗ cho anh ta một bài học”, Cư Chí Cường mỉm cười.

“Đúng vậy! Cái thứ chó má ấy cũng không tự soi lại mình, dám cướp người phụ nữ của chủ tịch Lâm. Chủ tịch yên tâm, camera của khách sạn đều được tắt cả rồi, hơn nữa những người có mặt cũng sẽ không đứng ra làm chứng cho anh ta đâu. Dù giờ kẻ đó có kiện ra tòa cũng không làm được gì. Chúng tôi cũng sẽ không bồi thường gì hết, dù chỉ là một cắc”, Trần Bình đắc ý nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play